Trở lại phủ Thái sư, Tịch Vũ Đồng từ nha hoàn biết được phụ thân đang ở thư phòng, liền trực tiếp đi qua.

"Tùng tùng tùng ——" Tịch Vũ Đồng thả tay xuống, "Nữ nhi có chút việc muốn hỏi phụ thân, không biết hiện tại phụ thân có được hay không?"

"Vào đi, Vũ Đồng."

Tịch Vũ Đồng ngày xưa cũng không đặt chân vào thư phòng của phụ thân, nghiêm túc tính ra, cũng không biết đã bao nhiêu năm không đến thư phòng của phụ thân rồi.

Một thời gian dài nàng vẫn không tiến vào, Tịch Hồng Bác ở bên trong cảm thấy kỳ quái, liền ra mở cửa, thấy nàng đứng ở cửa ngơ ngác, trêu ghẹo nói: "Ngươi đến cửa thư phòng vi phụ chính là muốn đờ ra?"

Tịch Vũ Đồng hoàn hồn, kéo tay hắn qua, cười nói: "Chắc chắn là không phải rồi ạ".

Hai người vào chỗ, Tịch Vũ Đồng liền hỏi: "Phụ thân có còn nhớ Doãn Đông Hàn?"

Tịch Hồng Bác nghĩ đến một hồi lâu, mới hồi đáp: "Là con gái của Doãn Tư?"

"Chính là." Thấy phụ thân có ấn tượng, Tịch Vũ Đồng liền nói đơn giản qua nội dung ngày hôm nay tham gia thi hội.

"Lúc đó ngươi còn nhỏ, không nhớ rõ cũng đúng là bình thường, ngược lại bây giờ gặp lại cũng đúng là duyên phận. Chỉ là Doãn tỷ tỷ này của ngươi trời sinh thể nhược nhiều bệnh, nếu ngươi dẫn người ta dạo chơi kinh thành vẫn phải chăm sóc kỹ lưỡng, đừng để xảy ra sai lầm gì." Tịch Hồng Bác dặn dò.

Thể nhược nhiều bệnh?

Tịch Vũ Đồng trong lòng nghi hoặc, liền hỏi lên: "Cái kia phụ thân có biết Doãn tỷ tỷ có hay không tập võ?"

Tịch Hồng Bác nhìn về phía nàng: "Ngươi vì sao hỏi vấn đề này?"

"Có việc kỳ quái. Tại thi hội, có một vị tiểu thư rơi xuống hồ, chính là Doãn tỷ tỷ nhảy xuống cứu người ta." Tịch Vũ Đồng giải thích, "Hơn nữa ta thấy Doãn tỷ tỷ cất bước vững vàng, cũng không giống như người thể nhược nhiều bệnh, càng là giống người tập võ hơn".

"Có khi nào ngươi nhìn lầm?" Tịch Hồng Bác vẫn chưa để ở trong lòng, "Doãn thúc thúc của ngươi thường xuyên nhắc tới nữ nhi tu dưỡng tại Giang Nam cùng ta, việc này cũng không thể làm bộ. Ước chừng là Giang Nam chữa khỏi thân thể suy yếu mà thôi, ngươi không được suy nghĩ nhiều."

Hắn cũng đã nói như vậy, Tịch Vũ Đồng sao còn nói tiếp được nữa, chỉ có thể đem nghi hoặc dằn xuống đáy lòng, ngược lại cùng phụ thân nói đến chút chuyện vô bổ khác.

Hai cha con nói mấy lời tri kỷ, lúc này Tịch Vũ Đồng cũng không quấy rầy phụ thân làm việc công, đi khỏi thư phòng.

Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào tại cửa thư phòng chờ, thấy nàng mặt ủ mày chau, dồn dập hỏi dò xem là chuyện gì.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là sự tình của Doãn tỷ tỷ". Tịch Vũ Đồng nghĩ tới một chuyện, nhìn về phía Tiểu Đào, "Tiểu Đào, ngươi có còn nhớ lúc ta hai, ba tuổi đến phủ đệ của Doãn đại nhân nhận thức vị tiểu tỷ tỷ kia?"

Tiểu Đào rơi vào trong hồi ức, bên cạnh Tiểu Hòa rất nhanh phản ứng lại, không dấu vết nhìn tiểu thư nhà mình một chút, hỏi: "Tiểu thư đang hoài nghi Doãn tiểu thư là giả?"

"Cũng không phải." Tịch Vũ Đồng cau mày, "Chỉ là mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Tất cả mọi người nói Doãn tỷ tỷ này thể nhược nhiều bệnh, nhưng hôm nay hai người các ngươi cũng nhìn thấy đó, Doãn tỷ tỷ vậy là thể nhược nhiều bệnh sao?".

Tiểu Đào theo bản năng lắc đầu: "Ta thấy thân thể của cái kia Doãn tiểu thư còn muốn tốt hơn so với tiểu thư. Đặc biệt là lúc cứu người, muốn dễ dàng mang một Liễu Nhị tiểu thư vóc người thoáng đầy đặn lên bờ, Tiểu Đào nhưng là không làm được." Vừa mới dứt lời, mu bàn tay nàng liền bị người bấm một cái, theo bản năng rút tay về, "Tiểu Hòa, ngươi làm cái gì vậy?"

"Làm sao ngày xưa không thấy ngươi thông minh như vậy." Tiểu Hòa liếc nàng một cái, mới nói, "Tiểu thư, Doãn tiểu thư này chính là nữ nhi bảo bối của Doãn đại nhân, chúng ta có thể nhận sai, các nàng ở chung chừng mười năm cũng sẽ không nhận sai chứ? Nếu Doãn tiểu thư có thể ở bên trong Doãn phủ bình an không có việc gì, tất nhiên thân phận cũng không cần hoài nghi."

"Ngươi nói như vậy cũng không phải không có lý, nhưng mà lừa dối mọi người nói cái gì thân thể suy yếu thì phải giải thích như thế nào?" Tịch Vũ Đồng vẫn là nghĩ không ra.

Tiểu Hòa thấy nàng vẫn nhắc tới vấn đề này, thẳng thắn đề nghị: "Tiểu thư, ngươi nghĩ nhiều cũng vô dụng, nếu là muốn biết, không bằng lần sau gặp mặt hỏi qua một chút?"

Tịch Vũ Đồng tỉ mỉ nghĩ lại, cũng có đạo lý, cũng không lại buồn phiền đến chút khác thường này, lôi kéo Tiểu Hòa hai người đi thảo luận làm sao kiếm tiền.

*

Có được mấy trăm lượng vàng này, chuyển đổi thành bạc trắng được tới mấy ngàn lượng, làm sao để mấy ngàn lượng này biến thành hơn vạn hai, thậm chí nhiều hơn nữa mới là sự tình cấp bách nhất bây giờ.

Chỉ là có tiền, Tịch Vũ Đồng còn chưa nhất định phải làm Hà Sinh ý.

Ba người ngồi ở trong sân, nhìn cây hoa đào trơ trọi có chút phiền muộn.

Tiểu Hòa nghĩ đến một chút, đề nghị: "Tiểu thư, nếu ngươi muốn kiếm bộn tiền, không bằng đầu cơ đồ sứ? Hoặc là tơ lụa một loại đồ vật giá trị quý trọng."

Tịch Vũ Đồng có chút động lòng, trong kinh thành không bao giờ thiếu chính là bạc, những người kia đồ vật tầm thường không lọt nổi mắt xanh của bọn họ, đúng là yêu thích một ít vật hiếm hoi. Nghe Tiểu Hòa nói như vậy, liền hỏi: "Nếu là bán đồ sứ hoặc là tơ lụa, chúng ta đi đâu lấy nguồn hàng? Đến thời điểm vận chuyển cũng là một vấn đề, lợi nhuận kiếm được cũng vì vậy mà ít đi không ít. Hơn nữa đồ sứ tốt nhất ít thì mấy trăm, nhiều thì mấy ngàn lượng, chúng ta cũng mua không nổi."

Tiểu Hòa lắc đầu: "Tiểu thư, nếu như có thể trực tiếp chế tác đồ sứ thì sao?"

Tịch Vũ Đồng, khiếp sợ nhìn nàng: "Ngươi nói cái gì?"

"Nếu như tiểu thư tin nô tỳ, nô tỳ đúng là có thể tìm được một ít người chế tác đồ sứ." Tiểu Hòa cười nói, "Nô tỳ là người Giang Tây, trước đây hầu hạ gia chủ làm phường chế tác đồ sứ, bởi vậy nhận thức không ít công nhân. Chỉ là phường đồ sứ kia sau đó bởi vì kinh doanh không được nên đóng cửa, nô tỳ mới theo đến kinh thành. Nếu tiểu thư cần, nô tỳ có thể liên lạc với công nhân trước đây, kêu bọn họ mang những đồ sứ hạn chế lại đây. Hơn nữa trong số những người kia nô tỳ cũng hiểu biết một nửa, tiểu thư cũng có thể một lần giải quyết phiền phức mời người."

Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới trước khi vào phủ Tiểu Hòa còn trải qua nhiều như vậy, đối với kiến nghị của Tiểu Hòa, cảm thấy có thể được.

Suy nghĩ một chút, nàng lại hỏi: "Chỉ là chỗ để chế tác đồ sứ cần những điều kiện gì?".

"Chế tác đồ sứ bước thứ nhất chính là dựa vào núi thải quê mùa, ở vùng ngoại ô kinh thành không phải có một ngọn núi nhỏ sao, đem chỗ chế tác đặt ở đó là không còn gì tốt hơn".

Có địa phương thích hợp để chế tác, lại có người làm, vậy là chỉ còn thiếu mỗi chỗ bán ra mà thôi. Nhưng hai vấn đề quan trọng nhất đã giải quyết, mặt sau cũng chỉ là vấn đề về tiền.

Tịch Vũ Đồng nguyên bản cảm thấy mấy ngàn lượng đã đủ đầy, bây giờ xem ra vẫn còn có chút giật gấu vá vai (*).

(*) Giật gấu vá vai: ví hoàn cảnh túng thiếu, khó khăn, phải xoay xở, tạm lấy chỗ này đập vào chỗ kia.

"Vậy thì làm phiền Tiểu Hòa ngươi liên lạc những người kia một chút, lộ phí đi đường ngươi đến chỗ ta mà lấy" Tịch Vũ Đồng rất nhanh đã đưa ra quyết định, "Tiểu Đào, ngươi đi xem xem địa phương vùng ngoại ô kinh thành mà Tiểu Hòa nói kia, nhìn —— "

"Tiểu thư." Tiểu Hòa đánh gãy lời của nàng, "Nô tỳ trước đây có đi vùng ngoại thành cũng có chút hiểu rõ, đối với chỗ kia tương đối quen thuộc, để một mình nô tỳ đi là được rồi. Còn Tiểu Đào tính cách lẫm lẫm liệt liệt này, vẫn là để hầu hạ bên người tiểu thư đi."

Tịch Vũ Đồng cũng nhớ tới tính tình sơ ý của Tiểu Đào, "Nhưng lúc những người kia đến đây ngươi còn cần chiêu đãi, khả năng có làm được hết không?"

Tiểu Hòa đương nhiên sẽ không để cho mình mệt gần chết, liền cười nói: "Đến lúc đó nếu tiểu thư thương hại nô tỳ thì sắp xếp nhiều tay chân hỗ trợ là được".

Tịch Vũ Đồng tỉ mỉ nghĩ lại, đối với những chuyện này nàng cùng Tiểu Đào cũng không biết, vẫn là giao cho người hiểu việc sẽ thích hợp hơn, liền gật gù, đem tất cả chuyện này đều giao cho Tiểu Hòa.

Tiểu Đào ở một bên nghe mình bị người đoạt đi công tác, rầu rĩ không vui nói chen vào: "Tiểu thư, nô tỳ cũng có thể giúp được".

Tịch Vũ Đồng ngẩng đầu thấy ánh mắt oan ức của nàng, bật cười: "Ta không phải không để ngươi giúp đỡ. Tiểu Hòa xử lý việc làm ra đồ sứ, nhưng sau đó nói thí dụ như việc đem đồ sứ đi bán nhưng là cần đến sự hỗ trợ của ngươi đó".

Tiểu Đào nghe vậy, cũng không cảm thấy oan ức nữa, tràn đầy phấn khởi gia nhập vào trong đội ngũ thảo luận.

Từ ngày xưa Tiểu Đào vẫn luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ, hầu như nhà ai chuyện gì đều rõ như lòng bàn tay, phái đi ra ngoài đi tìm hiểu một chút có cửa hàng nào cần bán đi nhượng lại là không thể tốt hơn.

Khoảng cách từ Giang Tây đến kinh thành đường xá xa xôi, ngồi xe ngựa cũng phải hai ngày mới đến, có nóng lòng cũng không nhanh hơn được. Mảnh đất vùng ngoại thành này Tiểu Hòa cũng xem trọng, chờ người chế tác đồ sứ đến, lại nhờ giúp một chút liền có thể bắt tay chuẩn bị.

Nhưng các nàng gặp vấn đề khó trong việc tìm cửa hàng bán ra. Tiểu Đào đi dạo một vòng đều không thấy nhà ai có cửa hàng cần bán trao tay, chỉ có thể tiếp tục năn nỉ một cửa hàng Yên Chi bột nước vừa ý nhất kia, xem đối phương có nguyện bán ra hay không.

*

Ngày kế, Tịch Vũ Đồng tuần hoàn ước định đi Doãn phủ, lại nghe nha hoàn báo Doãn Đông Hàn hôm qua trở về thì cảm thấy không khỏe, đêm hôm sau cảm hoá phong hàn, không muốn lây bệnh cho nàng, đành phải hẹn lại sau khi bồi tội sẽ đến Phủ Thái sư bồi tội.

Tịch Vũ Đồng nghĩ cũng là tại xuống nước cứu người, quan tâm hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi đã mời đại phu xem bệnh chưa?".

Nha hoàn còn chưa tiếp lời, nàng đã nhìn thấy một đạo bóng người quen thuộc, trong chốc lát liền đi đến trước mắt.

"Tống thái y." Tịch Vũ Đồng thấp thấp người chào, "Tống thái y đến xem bệnh cho Doãn tỷ tỷ?"

Tống thái y cũng không nghĩ tới ở chỗ này gặp được nàng, lộ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, sờ sờ chòm râu, mới giải thích: "Doãn đại nhân sốt ruột ái nữ, xin ý chỉ của Thánh thượng để lão phu đến nhìn xem".

Tịch Vũ Đồng liền vội vàng hỏi: "Vậy thân thể Doãn tỷ tỷ như thế nào?"

Tống thái y đáp: "Cùng với tình trạng ngươi trước đây không sai biệt lắm, chỉ là thân thể Doãn tiểu thư so với ngươi còn yếu hơn, cần điều trị nhiều hơn vài ngày. Tịch tiểu thư đến tìm Doãn tiểu thư ra ngoài sao. Nếu là như vậy thì phải chờ Doãn tiểu thư thân thể tốt hơn một chút mới được, tránh lưu lại mầm bệnh."

"Vậy liền làm phiền Tống thái y". Tịch Vũ Đồng nghiêng người sang, nhìn về phía nha hoàn đi ra truyền lời, "Nói với tiểu thư nhà ngươi, chờ thân thể nàng khỏe hẳn, ta lại dẫn nàng hảo hảo du ngoạn kinh thành, làm cho nàng trước tiên tĩnh dưỡng thật tốt".

"Dạ, nô tỳ nhớ rồi."

Hướng về Tống thái y gật gù, Tịch Vũ Đồng mang theo nha hoàn quay về xe ngựa.

Tiểu Hòa hầu hạ nàng ngồi xuống, giả bộ lơ đãng nói: "Tiểu thư, xem ra thân thể Doãn tiểu thư cũng không được tốt lắm, mới cứu xong người liền cảm hoá phong hàn, còn kêu thái y đến trị liệu."

Tống thái y xuất hiện đúng là giải đi hoài nghi của Tịch Vũ Đồng, nghe xong lời nói của Tiểu Hòa, cười nói: "Nghĩ lại là ta đa nghi rồi."

Thấy nàng như vậy, Tiểu Hòa bốc lên khóe miệng: "Tiểu thư cũng không cần để ý quá nhiều, chỉ cần biết Doãn tiểu thư đối với tiểu thư không có ác ý là tốt rồi."

Tịch Vũ Đồng tuy cảm thấy vẫn còn có chỗ kỳ quái, nhưng cũng tán thành với ý kiến của Tiểu Hòa.

*

Không cần mang Doãn Đông Hàn dạo chơi kinh thành, Tịch Vũ Đồng liền chăm chú với sự tình mở cửa hàng bán đồ sứ. Bên phía Tiểu Hòa tiến hành đến vô cùng thuận lợi, tìm tới được khoảng mười người thợ chế tác giỏi, sau ba ngày liền bắt đầu chuẩn bị bắt tay vào chế tác đồ sứ.

Bên này tìm cửa hàng vẫn không có tiến triển, chưa tìm được chỗ nào tốt.

Lại qua hai ngày, đột nhiên lão bản của cửa hàng Yên Chi kia chịu bán lại, chỉ là có điều kiện phải thu nhận người làm cũ tại cửa hàng. Truyện Điền Văn

Tịch Vũ Đồng tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn để Tiểu Đào đồng ý yêu cầu của đối phương.

- --

Lời của editor: cuối cùng Shark Tịch cũng quyết định được làm cái gì ăn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play