Chương 8: Ngày thứ tám ở trường mẫu giáo.

Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.

Edit: wingwy.

Beta: Ngọc.

============

Amy nhất thời sửng sốt.

Âu Minh cũng ngây người.

Bọn họ quả thực không dám tin vào mắt mình, cũng không thể tin vào tai mình.

Trong nhận thức của bọn họ, đứa con trai Jiman nhà mình hay mắc cỡ, hướng nội cùng không quen bày tỏ.

Trước kia bị anh họ bắt ạn cũng không dám nói.

Bọn họ rất không nỡ, cũng không có cách nào, cho rằng đây là tính cách của Jiman.

Không nghĩ tới chỉ theo Hứa Ý chơi có ba bốn ngày, đã biết làm cơm nắm.

Còn làm cho mẹ ăn trước.

Đây là lần đầu tiên Jiman làm như vậy, đôi mắt của mama Amy lên men, ngay chớp mắt trong mắt đong đầy ánh nước.

Âu Minh vội vã nói: "Bà xã, nhanh nhận đi."

Amy lập tức hít mũi, ổn định lại tâm tình, vươn tay nhận lấy.

Jiman lại gọn gàng rành mạch làm một cục cơm nắm cho Âu Minh.

Âu Minh xúc động nhận lấy.

Amy đè ép vui sướng trong nội tâm hỏi: "Jiman, sao con lại biết làm cơm nắm?"

Jiman trả lời: "Hiệu trưởng dạy."

"Hiệu trưởng dạy các con làm cơm nắm?" Amy liếc mắt nhìn Âu Minh.

Âu Minh chưa bao giờ nghe nói có giáo viên dạy trẻ nhỏ nấu cơm.

Thiệt mới lạ.

Jiman gật đầu nói: "Buổi trưa con ăn cơm nắm con làm."

Amy cực kỳ kinh ngạc: "Buổi trưa cũng là con làm cơm nắm cho mình?"

Jiman gật đầu: "Dạ."

Amy cùng Âu Minh mừng rỡ không thôi, sự trưởng thành này làm người vui vẻ lẫn làm người khác thêm ấm lòng.

Amy hỏi tiếp: "Vậy cơm nắm là hiệu trưởng nói con làm cho ba mẹ?"

"Không phải." Jiman nhỏ giọng nói: "Là con muốn làm cơm nắm cho ba mẹ ăn.

Amy nghe trong lòng ngọt như đổ mật.

Âu Minh chen vào hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn làm cơm nắm cho ba mẹ ăn?"

"Cơm nắm ăn ngon."

Ý của Jiman là bé cảm thấy cơm nắm ăn ngon.

Đồ ăn ngon liền muốn cho ba mẹ ăn.

Sau khi Amy cùng Âu Minh hiểu được ý này của con trai, trong lòng ấm áp như mùa đông được ngồi trước lò sưởi vậy, cùng nhau mỉm cười vui mừng, không ngừng nói cơm nắm ăn cực kỳ ngon.

Jiman nở một nụ cười chúm chím vừa kín đáo lại đáng yêu.

Bầu không khí trên bàn cơm thoáng ấm áp lên.

Sau khi cơm nước xong, Amy cố ý đi vào phòng ngủ, chuẩn bị liên hệ cho Hứa Ý, Hứa Ý lúc này đang cõng cà rốt, khoai tây, gạo nếp cùng một ít rau cải mầm các loại mua về từ siêu thị.

Mệt tới vịn cổng thở dốc.

Lúc này quang não vang lên.

Cậu cúi đầu nhìn, là cuộc gọi video của Amy.

Hiện giờ Amy liên hệ cậu là chuyện gì?

Chẳng lẽ là chuyển trường hả!?

Sau khi nghe các phụ huynh thảo luận về chuyện chuyển trường, cậu luôn có chút sợ bóng sợ gió, bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào cũng đều nghi phụ huynh muốn chuyển trường.

Cậu mãnh mẽ ổn định lại tâm tình, lấy bọc đồ nặng trên vai xuống, tạm thời để bên chân, chuẩn bị tâm lý tiếp nhận cơn phong ba.

Nào ngờ vừa chấp nhận video call, điều thấy đầu tiên chính là nụ cười tươi như hoa của Amy.

Này không giống bộ dáng chuyển trường nhở.

Cậu không đoán tiếp, hỏi: "Chị Amy, sao lại liên hệ em bây giờ?"

Amy kích động nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý, chị là đặc biệt nói cảm ơn với em."

"Sao lại muốn cảm ơn em?" Hứa Ý khó hiểu.

"Bởi vì Jiman ấy."

"Jiman làm sao vậy?"

"Jiman làm cơm nắm cho chị với ba nó ăn." Tiếp theo Amy kể chuyện tối hôm nay cho Hứa Ý nghe, vành mắt không tự chủ được mà đỏ lên: "Hiệu trưởng Hứa Ý, chị thật sự thật sự không ngờ Jiman sẽ chủ động làm cơm nắm cho bọn chị, trong lòng nó có chị và ba nó."

"Trong lòng bé nhất định có hai người." Hứa Ý nói, trẻ em khi còn nhỏ, cha mẹ là trời của chúng là tất cả của chúng, sao có thể trong lòng không có cha mẹ.

Amy gật đầu: "Ừm, nói thật, chị và ba nó công tác bề bộn nhiều việc, trước khi nó đi trường mẫu giáo, tụi chị đều gửi bé ở nhà trẻ, căn bản không có thời gian chơi cùng nó, nó cũng không thân thiết với tụi chị."

Hứa Ý không nói gì.

Amy nói tiếp: "Cũng may là năm nay chị chuyển chức, mới có chút thời gian đưa đón bé đến trường, nhưng hôm nay công ty đột nhiên xày ra chút việc, chị giao bé cho Lâm Lâm, cho là nó trách chị, không ngờ bé nó còn làm cơm nắm cho chị ăn."

Sau khi Amy nói xong, đắm chìm trong áy náy.

Hứa Ý lúc này mới lên tiếng nói: "Chị Amy, Jiman không phải hướng nội bẩm sinh, chỉ có có chút nhát gan với người và việc lạ, nếu tán thành bé nhiều hơn, bé sẽ dần dần thả lỏng bản thân, chị cũng không nên tự trách, hãy tin rằng hai người ở chung với bé nhiều sẽ thân mật hơn."

"Ừm, giờ chị đã biết rồi." Amy lau nước mắt một cái, thương cảm nói: "Về sau tụi chị sẽ ở chung với bé nhiều hơn."

Khi Hứa Ý ở thế kì 21, là một cô nhi không cha không mẹ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cậu có thể cảm nhận được sự tốt đẹp của tình thân một cách đầy đủ.

Tình cảm vốn là dành cho nhau.

Cậu nói: "Jiman sẽ càng ngày càng thêm sáng sủa."

"Ừm, hiệu trưởng Hứa Ý à thật sự cảm ơn em." Amy nói thêm một lần nữa.

"Chị Amy, thật sự không cần khách sáo đâu."

"Thật mà, Jiman gặp em mới học được cách bày tỏ cảm nghĩ của bản thân."

Lời này khiến cho trong lòng Hứa ý rất có cảm giác thành công: "Chị Amy, trường mẫu giáo chỉ có tác dụng hỗ trợ, trẻ con trưởng thành vẫn phụ thuộc vào cha mẹ nhiều hơn."

Tâm tình Amy ổn địng lại, sau khi nói chuyện một chốc với Hứa Ý trong lòng đầy bùi ngùi, chuyển đề tài, nói: "Được rồi, hiệu trưởng Hứa Ý, sắp tới cuối tháng, sắp phải đóng học phí quý tiếp theo rồi đúng không nhỉ?"

Hứa Ý căng thẳng trong lòng, lại không hiện trên vẻ mặt, nói: "Đúng vậy."

Amy hỏi: "Bao giờ nộp đây?"

Hứa Ý đáp: "Cuối tuần."

"Vẫn là 1500 tinh tệ à?"

"Không sai."

Amy dứt khoát nói: "Được, cuối tuần lúc nộp học phí, em ở trong group lớp mầm nói một tiếng, chị nộp tiền cho em liền. Vậy, hôm nay thiệt ngại quá, không trong thời gian lên lớp cũng quấy rầy em."

Hứa Ý điềm đạm nói: "Không sao đâu, chuyện nên làm mà chị."

"Vậy em mau lên, chị không quấy rầy nữa."

"Được."

Amy bỗng nhiên nói thêm: "A, thiếu chút nữa quên mất, may chị muốn đặt mười cái bánh bao nhân trứng sữa."

"Ừm, được, tạm biệt chị Amy."

Kết thúc cuộc gọi, Hứa Ý đứng ở cổng trường mẫu giáo Hồng Tinh, hơi hơi thất thần, Amy muốn đặt thêm mười cái bánh bao nhân trứng sữa, Amy công nhận năng lực nghiệp vụ của cậu, Amy chắc chắn sẽ đóng học phí quý...Đây chính là điều cậu mong muốn.

Cậu bui vẻ đứng ở cổng trường cười ngây ngô, nghĩ ngợi không chừng những phụ huynh khác cũng muốn mua bánh bao nhân trứng sữa của cậu, cũng sẵn lòng nộp học phí, vậy không những căn tin của cậu có thể kiếm tiền, trường mẫu giáo Hồng Tinh của cậu cũng có thể kiếm ra tiền.

Cậu nghĩ vô cùng tốt đẹp.

Lân cận bỗng nhiên truyền tới một tiếng chó sủa, dọa cậu giật cả mình, giờ cậu mới thu lại đống tưởng tượng loạn cào cào, nhận ra bản thân còn đứng ở cổng trường mẫu giáo, bấy giờ hoàng hôn buông xuống, vì không để lãng phí tiền điện các thứ, cậu nhanh chóng mang bọc đồ tới phòng bếp.

Rán một quả trứng gà cùng một hũ thịt hộp, hợp với một ít cơm tẻ còn dư lại từ bữa trưa, làm một "cuộn" cơm nắm dài dài, rắc lên một chút rong biển, mỹ mãn mà ăn hết.

Trước khi ngủ cậu nghĩ tới hôm nay bản thân chăm sóc Jiman, mang theo các bé cùng làm cơm nắm, nhận được sự tán thành của phụ huynh Amy..., tràn đầy cảm giác thành tựu, những thứ này cũng giúp cậu có một nhận thức mới đối với việc dạy học của mình.

Cậu biết những trường mẫu giáo khác trên tinh cầu 1413 vô cùng tiên tiến.

Các loại người máy với nhiều kiểu phím thao tác, phân chia thức ăn, hát, múa, dỗ trẻ con ngủ, mặc quần áo cho các bạn nhỏ này nọ kia đều có thể hoàn thành bởi máy móc.

Cậu căn bản kém xa.

Nhưng ưu thế của cậu ở chỗ có ấm áp có thành tâm.

Tiếp theo ngoài chương trình học, cậu có thể tăng thêm một ít hoạt động giao lưu rất nhân tính hóa, thật sự đi vào thế giới trẻ con, giúp cho từng bé đều có thể nhận được sự phát triển không giống nhau.

Vậy cậu dã có thể thu được học phí của các phụ huynh rồi.

Cậu tính toán trong lòng, lại nhìn mấy chương thu phí trong sách vở viết về trường mẫu giáo tinh tế trên quang não.

A, thu phí.

Chờ đéi.

Chờ cậu có xiền.

Cậu sẽ quay lại mua.

Cậu chính là độc giả bản gốc dễ xương mà.

Vì thế cậu trữ quyển sách này lại, bắt đầu xem thứ khác.

Gặp trúng một ít tri thức lý luận, cậu đều nhớ kỹ, trước khi ngủ chậm rãi "tiêu hóa", thuận tiện suy nghĩ một chút về nguyên liệu bữa trưa mai.

Sáng sớm hôm sau cậu liền chuẩn bị hết nguyên liệu làm cơm nắm, mới đứng ở cổng trường đón mấy bé, các phụ huynh vừa vào trường đã hỏi chuyện cơm nắm với cậu ngay, dốc sức biểu dương việc câu rèn luyện tính độc lập cho mấy bé, nói đứa trẻ nhà mình vui vẻ cả đêm luôn, các phụ huynh đều vui sướng không ngớt.

Nhất là Amy.

Amy bởi vì thay đổi của Jiman, hết sức tán thưởng Hứa Ý, ánh mắt nhìn Hứa Ý, cũng cực kỳ giống fan mama, nhìn tới mức trong lòng Hứa Ý run run.

Nhưng tán thưởng trong mắt Amy vẫn không giảm chút nào, bước gần hai bước về phía Hứa Ý, đưa ra yêu cầu mua cơm nắm.

Hứa Ý giải thích: "Cơm nắm thực ra không cần mua, rất dễ làm, nấu chung gạo với gạo nếp, đã có thể vô cùng đơn giản làm một nắm cơm đường trắng mà ăn, cũng có thể thêm chút vụn cà rốt, vụn dưa chuột, chà bông, hoa quả các loại, theo sở thích của mình mà làm."

Amy như có điều suy nghĩ nói: "Nghe rất phiền phức."

Lâm Lâm gật đầu: "Đúng là phiền phức thật."

Phiền phức á?

Cái này rất đơn giản mà!

Kết quả của việc phát triển khoa học kĩ thuật khiến cho con người càng thêm lười biếng hả?

Amy nói: "Tụi chị đều là dân đi làm, không có thời gian như vậy."

Lâm Lâm nói tiếp: "Nếu không, cậu bán cho tụi chị một ít đi, bánh bao nhân trứng sữa cùng cơm nắm cậu làm đều ăn rất ngon, tiện nghi và ngon hơn dịch dinh dưỡng vị hoa quả nhiều."

Những phụ huynh khác đều phụ họa theo.

Hứa Ý không nghĩ tới bánh bao nhân trứng sữa cùng cơm nắm mình làm còn có thể chinh phục các vị phụ huynh, trong lòng cậu vui vẻ, xem ra căn tin của cậu có thể duy trì tiếp tục kiếm món tiền nhỏ, đây chính là mong muốn ngày hôm qua của cậu, vì thế cậu liền đáp ứng làm bánh bao nhân trứng sữa cùng cơm nắm cho mấy vị phụ huynh.

Ghi lại số lượng mỗi phụ huynh mong muốn.

Các phụ huynh hài lòng rời đi.

Hứa Ý đứng tại chỗ nghĩ: "Thực ra mình mở tiệm cơm cũng có thể kiếm tiền vậy."

Đương nhiên này chỉ là một chút suy nghĩ.

Ở tinh cầu 1413 mở tiệm cơm rất không dễ.

Làm được các loại giấy chứng nhận vệ sinh bảo vệ môi trường doanh nghiệp phải tốn rất nhiều thời gian, huống hồ còn phải tìm nơi bán, nghiên cứu khách hàng, đặt mua các loại dụng cụ nhà bếp.

Làm ăn khá, khoa học kĩ thuật nghiên cứu được tỉ lệ nguyên liệu mà cậu dùng để làm món ngon, sản xuất tới tấp với số lượng lớn, chen sập không gian sinh tồn của cậu, làm ăn không khá mà nói...vậy chi bằng khỏi mở tiệm cơm.

Nói chung, cậu vẫn không hợp mở tiệm cơm.

Vẫn là kinh doanh trường mẫu giáo cho tốt, thuận tiện dùng căn tin kiếm vài món tiền nhỏ đồng thời hấp dẫn các bé con cùng phụ huynh, như vậy thực tế hơn lại có tương lai.

Vì thế cậu thu lại tâm tư không cần thiết, xoay người mang theo các bé con vào phòng học.

Buổi trưa mang theo mấy bạn nhỏ làm cơm nắm như cũ.

Vào lúc các bé đi ngủ trưa, một mình cậu ở phòng bếp làm bánh bao nhân trứng sữa cùng cơm nắm, rất ngay ngắn xếp chồng trong hộp cơm, dán lên tên của mấy bé con, buổi chiều lúc các phụ huynh tan làm tới, đều lấy được bánh bao nhân trứng sữa cùng cơm nắm.

Hứa Ý giờ này nhận được 100 tinh tệ, cậu vui vẻ không thôi, hôm sau phụ huynh lại đặt bánh bao nhân trứng sữa cùng cơm nắm, căn tin của cậu dường như thực sự có thể duy trì nguồn thu nhập, cậu cố ý tính tiền lãi của bánh bao trứng sữa cùng cơm nắm.

Tuy là tiền lời có khả quan, nhưng muốn giải quyết hoàn cảnh khó khăn ở phương diện tiền tài của cậu vào cuối tháng, vẫn phải nhờ các bé nộp học phí.

Tiếp đó cậu bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là thứ sáu rồi.

Thứ sáu rồi!

Cuối tuần không lên lớp!

Cuối tuần sẽ bắt đầu nộp trước học phí quý tiếp theo rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play