*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.trường mẫu giáo.
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.
Edit: wingwy.
Beta: Ngọc.
============Trong vườn trẻ mấy bé đang chơi trò "Diều hâu bắt gà con" cùng Hứa Ý.
Chỉ là trò đùa bình thường.
Nhưng mấy bạn nhỏ lại không ngừng cười ha ha.
Dường như ngay cả một chút cảm giác khoảng cách với Hứa Ý cũng không khó.
Bọn họ cũng không biết đó là nhờ tác dụng của sự kiên trì của Hứa Ý cùng với bánh bao trứng sữa, bọn họ chỉ nhớ rõ lúc sáng, mấy bé vẫn là một bộ không quen Hứa Ý.
Sao mà mới tới buổi chiều, đã thân thiết như vậy rồi?
Đúng lúc này tiếng chuông tan học của trường mẫu giáo Hồng Tinh vang lên.
Cánh cổng loang lổ của trường mẫu giáo Hồng Tinh tự động mở ra.
Đám người Lâm Lâm cất bước đi vào.
Trò chơi "Diều hâu bắt gà con" cũng vừa lúc kết thúc, vừa quay đầu đã nhìn thấy bọn họ.
"Papa!"
"Mama!"
"Bà nội!"
Mấy bé vui sướng hô, chạy như bay tới.
Các phụ huynh nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm lấy con mình, sau đó nhìn về Hứa Ý.
Hứa Ý mỉm cười đi tới nói: "Chị Lâm, mọi người tan việc rồi à."
Lâm Lâm gật đầu nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý, cậu vất vả rồi."
Hứa Ý ấm giọng nói: "Không đâu, mấy bé nhỏ đều rất dễ thương."
Lâm Lâm vuốt đầu nhỏ của O'Neill, hỏi: "Hôm nay con có ngoan không?"
O'Neill nâng khuôn mặt nhỏ bụ bẫm lên nói: "Mama, con ngoan lắm."
Cơn sốt ruột của Lâm Lâm đến lúc này mới yên lại, nói cảm ơn với Hứa Ý.
"Không cần khách sáo." Hứa Ý xoay người chào hỏi những phụ huynh khác.
Hỏi han đơn giản một phen, các phụ huynh mang theo bé con của mình rời khỏi nhà trẻ.
Nhìn bọn họ đi xa, Hứa Ý đóng lại cổng trường.
Cậu vào sân, trước tiên dọn dẹp một ít đồ chơi tán loạn trong sân.
Sau đó vào phòng học lớp mầm, quét dọn một chút.
Bỗng nhiên cảm nhận được cái bụng kêu ùng ục.
Cậu đói bụng.
Nhưng cậu thực sự không muốn uống dịch dinh dưỡng đầy vị plastic nữa.
Vì thế cậu lại vào phòng bếp một lần nữa.
Nhìn vỏn vẹn chỉ có gạo, bột mì, dầu, trứng gà...rau xanh!
Rau xanh!
Cậu lại có thể phát hiện một cây rau trong góc nè!
Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn!
Cậu quyết định sử dụng nguyên liệu nấu ăn hiện có, làm một phần mì trứng gà rau xanh.
Ngắt cây rau sắp héo kia bỏ vào trong thiết bị rửa sạch.
Bắt đầu nhào bột mì, một tô bột mì thành một cục bột lớn chừng một nắm bàn tay.
Đặt lên bàn bếp, cán thành lá mì hình tròn thiệt mỏng.
Nặn lá mì một vài cái, nặn thành hình sợi dài, cắt mặt bột thành những sợi nhỏ, giống như cắt sợi khoai tây vậy, xách lên giũ nhẹ.
Từng sợi mì rõ rệt đã được làm xong.
Lúc này có thể bật lửa.
Có điều ở phòng bếp không có những gia vị như hành gừng tỏi ớt, cậu cũng miễn đi bước xào hỗn hợp nguyên liệu này, trực tiếp rán một quả trứng lòng đào, sau khi trứng lòng đào chín, đổ nước nóng vào trong nồi ngay.
Cho sợi mì vào nồi, khi nước sôi lần tiếp theo, nêm muối và xì dầu với số lượng vừa phải, bỏ rau xanh vào, tắt lửa múc mì ra, bỏ trứng lòng đào mới vừa rán lên trên.
Một tô mì trứng gà rau xanh rất đơn giản đã được làm xong.
Cậu vội vã cầm đũa lên, ngồi trên bàn nhỏ trước bếp ăn, lúc nãy cậu làm mặt bột, nhào cục bột nhiều lần, kích thích tính đàn hồi của bột mì, sợi mì nấy chính cũng vô cùng trơn nảy thoải mái, lấp đầy sự thiếu hụt của gia vị.
Ăn ngon quá!
Tinh bột làm con người hạnh phúc!
Hứa Ý ăn vô cùng thỏa mãn!
Trong dạ dày cũng ấm ấm áp áp, rửa trôi sự khó chịu lúc nãy.
Tiếp theo cậu đứng dậy dọn dẹp phòng bếp một vòng.
Mong đợi ở góc nào đó tìm được thịt hay vàng các loại.
Kết quả gì cũng không có.
Lúc này trời đã tối rồi.
Cậu cũng cảm thấy uể oải, thật sự là cơ thể này rất suy yếu, cậu cũng không gắng gượng cưỡng lại, tắm đơn giản, nằm lên giường, nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, chuẩn bị suy nghĩ về đời người một chút.
Bỗng nhiên phát hiện đèn vẫn còn sáng.
Quá lãng phí điện!
Quá lãng phí tiền!
Cậu nhanh chóng đứng dậy tắt đèn.
Lần mò nằm lại trên giường, yên lòng mà tổng kết chuyện hôm nay trong bóng tối.
Hôm nay cậu vừa mở mắt đã phát hiện mình chuyển kiếp.
Còn thiếu một đống nợ đã dí tới đít.
Sau đó cậu nhận lấy trường mẫu giáo Hồng Tinh, chăm sóc mấy bé một ngày.
Mệt thì đúng có mệt một chút.
Nhưng vẫn rất vui.
Cũng không biết mấy phụ huynh có hài lòng hay không.
Hi vọng bọn họ vừa lòng.
Hi vọng trước cuối tháng cậu có thể nhận được học phí quý.
Hi vọng cậu có thể tránh được nhà tù tai ương.
Trong "hi vọng", cậu chịu không được cơn mệt nhọc, nhắm hai mắt lại.
Kết quả cậu ngủ chẳng ngon, còn mơ thấy ác mộng.
Trong mơ chín bé con chuyển trường hết cả.
Cậu dù có làm cách nào cũng không trả đủ nợ tiền nước, tiền điện cùng tiền mạng tinh tế.
Lúc cậu đang sốt ruột, vài cảnh sát tinh tế bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống.
Mỗi người đều mặc đồng phục cảnh sát có tính kim loại.
Cao to hùng mạnh lại nghiêm túc đáng sợ.
Bước tới cậu, giống như xách gà con, xách cậu vào trong tinh hạm, tiếp đó tinh hạm lấy tốc độ cực nhanh mà bay lên cao.
Cậu còn chưa thích nghi với việc bay trên tinh hạm, cảnh sát tinh tế lại đọt nhiên mở cửa tinh hạm, xách cổ áo cậu, trực tiếp ném cậu từ không trung xuống dưới đất.
Vững chắc ném cậu vào trong căn nhà tù tối tăm ẩm ướt.
Trái phải là một đám tội phạm cực kì hung ác.
Bên chân còn có mấy con chuột lớn kêu chít chít muốn gặm đầu ngón chân cậu.
Chuột lớn đã leo lên chân cậu rồi.
Không phải là cảm giác nóng ấm, mà là lạnh lẽo như băng.
Cậu sợ hãi hét to một tiếng, trực tiếp tỉnh lại.
Vội vã nhìn quanh.
Phát hiện bản thân chẳng hề ở trong nhà tù tối tăm ẩm ướt.
Mà là đang ở trong phòng nhỏ của chính mình.
Cậu thở ra một hơi thật dài.
Lau mồ hôi trên trán một chốc, thấy cái chân đang lộ ra bên ngoài của mình, bị đông cứng lạnh buốt như băng, cậu bống nhiên nhớ đến con chuột bự chảng cắn đầu ngón chân của cậu trong mơ, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng thụt chân vào trong chăn, an toàn lại ấm áp.
Được hồi lâu mới nhìn qua nhìn kẽ hở nhỏ bên góc rèm cửa, thấy sắc trời còn mờ tối.
Thời gian còn sớm.
Cậu đánh một giấc nữa.
Lúc tỉnh lại lần sau, ánh ban mai ngay ngắn chiếu vào trong phòng.
Cậu nhịn không được nhìn chằm chằm nắng sớm.
Lúc cậu ở Trái Đất, thời gian trôi qua thực ra cũng rất khổ cực, có đôi khi cậu cũng sẽ thấy sinh hoạt rất khó khăn vất vả.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt trời mọc, lại cảm giác như mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Giống như những chùm ánh sáng chiếu vào phòng giờ phút này, ác mộng buổi tối tan biến cả.
Cậu cảm thấy hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp.
Cậu đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay đồng phục làm việc.
Mở một bình dịch dinh dưỡng vị gốc, một tay nắm lỗ mũi, một tay cầm dịch dinh dưỡng vị gốc, ngẩng đầu nốc sạch bình dịch dinh dưỡng, nhanh chóng rót một chén nước, làm nhạt đi mùi vị plastic trong miệng, cả người tràn đầy năng lượng.
Lúc này mới ra khỏi phòng.
Bước vào sân, đã hít được không khí trong lành, nghe tiếng chim không biết tên hót.
Cậu duỗi thân vươn người một cái lớn, bắt đầu làm việc, thu dọn đám đồ lộn xộn trong trường, dọn dẹp lại sân bãi.
Gần tới giờ đến trường, cậu mỉm cười đứng ở cổng trường, đợi mấy bé đến.
Đợi mười phút, cả một người cũng không tới.
Chuyện gì vậy?
Rời giường chậm?
Ăn sáng chậm?
Kẹt xe?
Hay có ý không vừa lòng với cách giáo dục của cậu...chuyển trường tập thể rồi?
Chuyện chuyển trường tập thể này từng xảy ra ở nhà trẻ Hồng Tinh, cho nên trong lòng cậu không khỏi căng thẳng, ngay lập tức nghĩ đến cơn ác mộng mình đã mơ thấy kia, đột nhiên nghe được một kêu giòn tan: "Hiệu trưởng!"
Cậu nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn.
O'Neill!
Là O'Neill!
Hứa Ý vui vẻ trong lòng, đi nhanh tới trước đón.
O'Neill trần đầy sức sống nói: "Hiệu trưởng, chào buổi sáng ạ!"
Hứa Ý vô cùng vui vẻ nói: "Chào buổi sáng O'Neill!"
O'Neill bụ bẫm nói: "Hiệu trưởng, thầy đang chờ tụi con sao?"
Hứa Ý âm thanh dịu dàng hỏi: "Đúng rồi, sao nay con đi học muộn vậy?"
"Bởi vì, bởi vì hôm nay con tự mình mang giày nhỏ." nên trễ giờ.
O'Neill duỗi cái chân thịt của mình lên phía trước một bước, cho Hứa Ý xem.
Hứa Ý cười nói: "O'Neill giỏi quá!"
"Dạ!" O'Neill kiêu ngạo ngẩng cằm nhỏ lên.
Hứa Ý cười một tiếng trong lòng, nghe thấy cách đó không xa còn có tiếng nói.
Cậu nhìn theo, nhìn thấy từng bé con đi về hướng này.
Một,
Hai,
Ba,
Bốn,
Năm,
Sáu,
Bảy,
Tám,
Chín!
Tất cả chín bé nhỏ đều đến.
Đều đến!
Hứa Ý len lén thở dài một cái, cất bước lên đón từng bé một.
Lâm Lâm lúc này đi đến trước mặt Hứa Ý nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý, chị hỏi cậu một chuyện."
Hứa Ý chuyển hướng sang Lâm Lâm, mỉm cười nói: "Chị Lâm có chuyện gì? Chị nói đi."
Lâm Lâm hỏi: "Hiệu trưởng Hứa Ý, bánh bánh heo nhỏ kia còn nữa không?"
Bánh bánh heo nhỏ?
Bánh bánh heo nhỏ gì?
Thấy Hứa Ý không hiểu, Lâm Lâm giải thích: "Là bánh bánh heo nhỏ trưa hôm qua bọn O'Neill ăn, loại bánh mì vỏ ngoài trăng trắng, ruột trong màu vàng, thơm thơm, O'Neill nói nó là bánh bánh heo nhỏ."
Ah!
Là bánh bao nhân trứng sữa.
Sao lại thành bánh bánh heo nhỏ rồi?
Có điều cách xưng hô bánh bánh heo nhỏ này rất đáng yêu.
Hứa Ý cười giải thích: "Tên gốc của nó là bánh bao nhân trứng sữa."
Lâm Lâm tò mò hỏi: "Bánh bao nhân trứng sữa? Nó là lấy cái gì làm?"
Hứa Ý ăn ngay nói thật: "Bơ, lòng đỏ trứng, bột mì, sữa bột cùng đường cát trắng."
Lâm Lâm lại hỏi: "Vậy bây giờ trong trường còn bánh bao nhân trứng sữa không?
"Hết rồi, nhưng có thể làm bây giờ."
"Ai làm?" Lâm Lâm vẫn nhớ nhà trẻ Hồng Tinh không có đầu bếp.
Hứa Ý nói: "Em làm."
"Cậu làm?"
"Đúng thế."
"Bánh bánh heo nhỏ ngày hôm qua O'Neill ăn là cậu tự làm?"
Hứa Ý gật đầu: "Đúng vậy."
Trong mắt Lâm Lâm tràn đầy kinh ngạc: "Không phải mua sao?"
Hứa Ý trả lời: "Không phải, mấy bé không thích ăn bánh mì trẻ em lắm, cho nên em tự tay làm một ít bánh bao nhân trứng sữa." Cho mấy đứa nhỏ ăn, cũng cho bản thân ăn.
Sát thủ nhà bếp Lâm Lâm kinh ngạc kêu: "Hiệu trưởng Hứa Ý, cậu giỏi thật sự đấy."
"Cũng không phải đâu, chỉ là tùy ý làm một chút."
"Tùy ý làm một chút đã ăn ngon như vậy rồi!"
Hứa Ý được khen có chút thẹn thùng.
Lâm Lâm nói: "Cậu biết không, hôm qua O'Neill nói bốn, năm lần rằng bánh bánh heo nhỏ ăn cực kỳ ngon, còn nói là hiệu trưởng làm, chị còn không tin đâu, không ngờ thực sự là do hiệu trưởng cậu làm, vậy thì quá tốt rồi, hôm nay cậu làm thêm hai cái bánh bao nhân trứng sữa nha!"
"Không thành vấn đề." Hứa Ý thẳng thắn đồng ý.
Trái lại cũng là làm cho mấy bé ăn thôi.
Lâm Lâm nói tiếp: "Vậy tan làm chị qua đây sẽ trả tiền cho cậu."
"Trả tiền?" Hứa Ý không hiểu hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Lâm gật đầu.
Hứa Ý vẫn không hiểu ý của Lâm Lâm, hỏi: "Sao lại trả tiền?"
Lâm Lâm cũng không vòng vo, cười nói: "Mua bánh bao nhân trứng sữa cậu làm thì tất nhiên phải trả tiền rồi."
Mua bánh bao nhân trứng sữa?
===========Bổ sung chú thích:*Mì trứng gà rau xanh: