*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 10: Ngày thứ mười ở trường mẫu giáo.

Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.

Edit: wingwy.

Beta: Ngọc.

============

Hứa Ý lại một lần nữa kiên quyết với ý nghĩ kinh doanh trường mẫu giáo Hồng Tinh cho tốt trong lòng.

Thế kinh doanh kiểu sao đây?

Cậu suy tính trong đầu.

Hận không thể ngay lập tức đổi mới trường mẫu giáo Hồng Tinh từ trong ra ngoài một lần, sau đó thông báo tuyển dụng phó hiệu trưởng trường, giáo viên trường, đầu bếp, y tế trường, bảo vệ các thứ.

Nhưng mà kinh tế của cậu bây giờ lại không cho phép.

Cậu phải tính toán kỹ hơn.

Vì vậy cậu trở lại trong phòng mình, ngồi trên giường vạch ra một chút kế hoạch.

Thậm chí tìm giấy bút, ghi lại một phần ý tưởng của mình.

Càng tính toán lòng càng dâng trào.

Thẳng tới rất khuya mới có thể đi ngủ.

Ngày hôm sau không cần lên lớp, cậu vẫn dậy sớm như trước.

Bắt đầu chạy bộ buổi sáng ở khu gần trường mẫu giáo Hồng Tinh.

Chỉ mới chạy mười lăm phút đã khó thở.

Cậu biết rõ cơ thể này quá suy yếu, đã một khoảng thời gian lâu mà vẫn chưa khỏe mạnh lên được, cậu nhanh chóng dừng lại, chậm rãi trở về trường mẫu giáo Hồng Tinh.

Ở phòng bếp uống sữa ăn bánh mì, mới hồi lại chút máu.

Nghỉ ngơi sơ qua một chút, lại bắt đầu quét tước vệ sinh trường.

Cậu quét dọn hết một lần phòng học lớp mầm thường dùng, phòng kiểm tra buổi sáng, phòng sinh hoạt cùng phòng học lớp lá, lớp chồi không hay dùng, phòng làm việc của giáo viên trường, phòng y tế cùng phòng chứa đồ.

Mặc dù có chút mệt, nhưng ngạc nhiên là, cậu ở phòng chứa đồ thế mà lại phát hiện không ít đồ chơi, giấy cùng bút vẽ bị bỏ xó, đều có thể sử dụng.

Cậu sửa sang lại tất cả, sau để cho các bé dùng.

Sửa soạn xong hết những thứ này, một ngày đã gần kết thúc.

Trường mẫu giáo Hồng Tinh rực rõ hẳn lên.

Buổi sáng hôm sau sau khi cậu chạy bộ xong, đi tới khu thương mại mua sắm, định bụng mua thêm đồ ăn cho các bạn nhỏ vào thứ hai.

Lúc đang ở trước quầy tính tiền, chợt nghe một âm thanh quen thuộc: "Hiệu trưởng Hứa Ý."

Cậu quay đầu nhìn lại, là Amy và Âu Minh, ba mẹ của Jiman.

"Chị Amy, anh Âu." Hứa Ý mỉm cười chào hỏi.

"Thực sự là hiệu trưởng Hứa Ý nè." Âu Minh chào hỏi cùng Hứa Ý.

Amy thì nhìn chằm chằm Hứa Ý, hôm nay Hứa Ý mặc một bộ đồ hưu nhàn, lưng mang một cái cặp sách đen to, thân hình gầy nhỏ, da thịt trắng noãn, sạch sẽ, cả người toát ra khí chất anh tuấn thanh xuân.

Đẹp mắt quá chừng.

Quả thực không phải là một người với Hứa Ý trước kia.

Chị nói thẳng: "Hiệu trưởng Hứa Ý, em trở nên đẹp trai rồi."

Hứa Ý cười hỏi: "Thế ạ?"

Con mắt Amy chẳng hề rời khỏi người Hứa Ý, nói: "Có, chị suýt chút nữa không nhận ra, đẹp trai ghê á!"

Hứa Ý ngượng ngùng cười cười: "Chị Amy quá khen rồi."

Amy nghiêm túc nói: "Chị là nói thật, không phải khích lệ đâu, em giờ đúng thật đặc biệt đặc biệt đẹp trai, giống như hoàn toàn khác trước đây, em mới nãy không phát hiện ra sao? Rất nhiều cô bé len lén nhìn em đấy."

"Không có đâu." Hứa Ý không quen trực tiếp nghe những lời khen ngợi trắng trợn như vậy, cậu vội vàng lái sang chuyện khác, hỏi: "Anh chị cũng qua đây mua rau củ à?"

Amy vô vỗ cái giỏ mua sắm trong tay Âu Minh nói: "Đúng thế."

Hứa Ý nhìn ra sau Amy cùng Âu Minh, không thấy bóng dáng Jiman: "Mới có hai người qua đây à? Jiman chưa tới sao?"

Amy lắc đầu: "Không có, bé nó ở chỗ bà nội, nó rất thích bà nội nó."

Hứa Ý mỉm cười: "Vậy ngày hôm nay bé chắc chắn rất vui."

"Ừm, bà nội nó cũng khen nó sáng sủa hơn." Amy cười nói.

Thật tốt.

Hứa Ý vui mừng cho sự thay đổi của Jiman.

Amy nhịn không được nói: "Cảm ơn hiệu trưởng Hứa Ý đã giáo dục tốt."

Hứa Ý cũng không tham công: "Chủ yếu là hai người giáo dục tốt, bản thân em có tác dụng hỗ trợ thôi, đúng rồi, lát nữa anh chị cũng tới chỗ bà nội Jiman à?"

Amy gật đầu: "Đúng vậy."

Hứa Ý nâng cổ tay nhìn giờ: "Thời gian cũng không còn sớm, anh chị mua thức ăn tiếp đi, về sớm một chút nghen, chơi cùng bé nhỏ và người lớn nhiều hơn.

Hiệu trưởng Hứa Ý đúng là giỏi đoán ý người.

Amy cười nói: "Được, hiệu trưởng Hứa Ý tiếp mua thức ăn đi!"

Hứa Ý gật đầu.

Amy nói: "Tạm biệt."

Hứa Ý xoay người rời đi, chợt nghe Amy mở miệng nói tiếp: "Hiệu trưởng Hứa Ý chờ chút đã."

Cậu quay đầu nhìn Amy: "Chị Amy, chuyện gì vậy?"

Amy cười nói: "Chị chợt nhớ tới, có chút việc muốn hỏi em."

"Chuyện gì vậy?" Hứa Ý ngạc nhiên hỏi lại.

Amy bước hai bước về phía Hứa Ý, hỏi: "Trường mẫu giáo Hồng Tinh còn nhận trẻ không?"

"Có ý gì vậy chị?" Hứa Ý nhất thời không hiểu rõ.

Amy giải thích với Hứa Ý: "Chị có một người bạn tốt, cô ấy và chồng vì nguyên nhân công việc, bị điều chuyển về khu Tinh Hà bên này, đứa con trai hơn ba tuổi của cổ cũng phải chuyển trường theo, cô ấy lại không biết trường học nào tốt."

Hứa Ý lắng nghe.

"Hai ngày trước cổ tới nhà của anh chị, thấy Jiman trở nên sáng sủa, biết Jiman học ở trường mẫu giáo Hồng Tinh, cũng muốn đưa đứa nhỏ tới trường mẫu giáo Hồng Tinh học." Amy nói tiếp: "Không biết trường mẫu giáo Hồng Tinh có nhận hay không?"

Hứa Ý hơi sửng sốt một chút, vội vàng nói ngay: "Nhận! Nhận!"

Lợi nhuận chủ yếu của trường mẫu giáo là nguồn học sinh.

Bạn nhỏ càng nhiều, trường càng kiếm thêm nhiều tiền.

Nếu ngược lại, sẽ đóng cửa.

Hứa Ý đã quyết định kinh doanh trường mẫu giáo Hồng Tinh cho tốt.

Tất nhiên hy vọng có càng ngày càng nhiều trẻ con vào trường học.

"Vậy thì tốt quá, ngày mai bọn họ có thể tới trường mẫu giáo Hồng Tinh không?" Amy nói.

Hứa Ý cố gắng đè lại lòng phấn khỏi, nói: "Có thể."

Amy chần chừ một chút: "Nhưng mà---"

Hứa Ý hỏi: "Sao vậy chị?"

Amy nhỏ giọng nói: "Một mình em mang theo mười bé có được không?"

Chị lúc đầu không tin một mình hiệu trưởng Hứa Ý có thể mang theo chín đứa nhỏ, trước kia cũng là vì bấy giờ không có cách, mới để Jiman ở trường mẫu giáo Hồng Tinh kiên trì thêm mấy ngày, không nghĩ tới hiệu trưởng Hứa Ý mang trẻ theo vô cùng tốt, hiện giờ lại thêm nhiều nhóc hơn, việc để làm đương nhiên sẽ nhiều thêm, một người có khi sẽ tương đối cực, cùng không nhất định có thể chăm sóc hết.

Hứa Ý bình tĩnh nói: "Được."

Amy thân thiết đề nghị: "Em có muốn kêu thêm giáo viên hỗ trợ hay không?"

"Ừm, em đã quyết định tuyển thêm người làm rồi." Hứa Ý gật đầu.

"Vậy thì tốt quá, trường mẫu giáo có một hiệu trưởng phụ trách đặc biệt như em, nhất định sẽ làm việc càng tốt." Amy bây giờ đối với cả Hứa Ý cùng trường mẫu giáo Hồng Tinh đều thỏa mãn, thật tình hy vọng Hứa Ý cùng nhà trẻ Hồng Tinh ngày càng phát triển.

Hứa Ý gật đầu: "Cảm ơn sự tín nhiệm của chị Amy, chủ yếu vẫn nhờ sự ủng hộ của mọi người."

"Tụi chị sẽ tiếp tục ủng hộ." Amy rất thích loại thái độ khiêm tốn lễ độ này của Hứa Ý, cười nói: "Vậy được, chị sẽ nói cô ấy liên hệ em."

Amy gật đầu: "Được, cảm ơn chị Amy."

"Khách sáo rồi."

Amy sau khi bàn bạc xong xuôi với Hứa Ý, liền rời đi cùng Âu Minh.

Hứa Ý đứng tại chỗ nghĩ, cậu phải tuyển người mới rồi, thiệt vui vẻ, vui vẻ tới mức cậu muốn làm một ít món mặn, có điều nhìn lại giá thịt tươi sống một chút.

Cậu vẫn nên tạm thời tiết kiệm một chút mới tốt, cậu mua một ít thịt, chủ yếu là cho mấy bé nhỏ ăn, lúc trở lại trường mẫu giáo Hồng Tinh, cậu cắt một ít thịt sợi, xào một phần thịt sợi ớt xanh, ăm cùng cơm tẻ, thơm vô cùng.

Cậu ăn no quá trời.

Mời vừa dọn xong phòng bếp, quang não liền vang lên.

Là thông báo thêm bạn tốt.

Cùng chính là Issa bạn của Amy thêm cậu làm bạn tốt.

Được biết nhóc con mới tên là Phí Phí, vốn học ở trường mẫu giáo ở khu Tinh Châu tinh cầu, gần đây theo ba mẹ đến khu Tinh Hà bên này, trải qua sự đề cử của Amy, nên chọn trường mẫu giáo Hồng Tinh.

Issa là một người dứt khoát, sau khi nói mấy câu, liền xác định ngày mai tới.

Ngày mai sẽ nhiều thêm một bé con rồi!

Hứa Ý vô cùng vui vẻ tắt quang não, đi vào hòng bếp, cậu quyết định làm một ít đồ ăn vặt cho các bé -- làm phô mai que khi còn bé cậu thích ăn nhất.

Vô cùng đơn giản.

Cũng ăn ngon vô cùng.

Cậu từ trong ngăn kéo lấy ra sữa chua, những miếng phô mai nhỏ cùng đường cát trắng, dùng độ lửa nhỏ nhất đun hòa tan, bỏ thêm gelatin ăn được vào, nhẹ nhàng quấy, đến khi sệt lại.

Ngay lúc đó đổ vào khuôn động vật nhỏ, xâu thêm que trúc nhỏ.

Ngày hôm sau liền đông lại thành từng que phô mai.

Hứa Ý cầm mười que phô mai tới cửa viện đón bọn nhỏ.

Không bao lâu chín bé con dồi dào sức sống đã xuất hiện.

Hứa Ý lần lượt phát phô mai que.

Phô mai que không chỉ đơn giản là phô mai que, phía trên nó không có hình dạng động vật giống nhau, chín bé con sau khi lấy được liền phát hiện, khinh ngạc hô một tiếng, xúm lại nói thầm:

"Trên phô mai que của tớ có hình vẽ."

"Tớ cùng có, xem nè, của tớ là phô mai que heo nhỏ."

"Tớ là mặt của thỏ nho nhỏ, thiệt là đáng yêu ghê."

"Tớ là ếch, oa oa oa."

"Nhìn đẹp ghê nha."

"Tớ cũng thích, là hiệu trưởng làm cho tớ."

"Hiệu trưởng làm riêng cho tớ mèo con, tớ thích mèo con."

"Tớ thích gấu trúc, dễ thương giống tớ nè."

"Cái này còn có thể ăn. Oaa, ăn ngon quá!."

"..."

Thấy các bé con thỏa mãn, phụ huynh cũng hài lòng, trong đầu khen ngợi Hứa Ý có tâm làm mấy thứ này cho các bé.

Này so với các hiệu trưởng trường mẫu giáo khác có tâm hơn nhiều.

Cho thấy Hứa Ý là thật lòng thích mấy đứa nhỏ.

Vì thế trong mắt nhìn Hứa Ý của các phụ huynh đều mang theo thỏa mãn.

Lúc Amy thu lại ánh mắt, nhìn chung quanh một lần, đi tới trước mặt Hứa Ý, nhỏ giọng hỏi: "Hiệu trưởng Hứa Ý, ngày hôm qua vợ chồng Issa liên lạc với em chưa?"

"Liên lạc rồi." Hứa Ý gật đầu.

Amy không biết kết quả liên lạc ra sao, hỏi: "Chắc chắn sẽ tới à?"

Hứa Ý đáp: "Chắc chắn, nói là sáng sớm sẽ tới đây."

Amy nhìn ra ngoài cổng trường: "Cũng sắp đến rồi."

Hứa Ý gật đầu nói: "Ừm, không vội, em mang mấy đứa nhỏ vào phòng học trước."

Hứa Ý vừa dứt lời, đã nghe Amy nói: "Hình như bọn họ tới rồi."

Hứa Ý quay đầu nhìn ra phía ngoài trường, còn chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng trước.

Là tiếng khóc của trẻ con: "Con không muốn đi học, a a a a, con không đi học, hu hu hu, oa oa oa, a a a, con không đi trường mẫu giáo, con không đi học, cả đời này con cũng không đi học! A hu hu hu!"

Hứa Ý sửng sốt.

Amy cũng kinh ngạc.

Mấy bé O'Neill đều ngừng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa có một đôi vợ chồng trẻ.

Chỉ thấy bọn họ một người đỡ đứa nhỏ bằng bả vai trái, một người đỡ đứa nhỏ bằng bả vai phải, trực tiếp dựng đứa nhỏ lên.

Đứa nhỏ đó cứ như thế kêu khóc mà bay lên không trung.

Hứa Ý: "..."

Amy: "..."

Các phụ huynh: "..."

O'Neill mở to hai mắt, khiếp sợ nói: "Wa! Bạn kia khóc bay luôn kìa!"

============

Tác giả có lời muốn nói:

Phí Phí: Tớ hông phải khóc bay, tớ là bị ba mẹ nhấc bay!

O'Neill: Papa mama của cậu sức lớn ghê! Cậu mập như vậy, papa mama cậu lại có thể làm cậu bay lên!

Phí Phí:...

============

Bổ sung chú thích:

*Thịt sợi ớt xanh:



*Phô mai que ver Tung Của:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play