Chương 972

Triệu Nam Thiên đi lính đã nhiều năm, ở Đông Châu bạn bè cũng không còn được mấy người, chỉ có đồng đội may ra có thể giúp đỡ anh được ít nhiều.

Mà việc tìm một người đồng đội thật ra lại rất đơn giản bởi vì tình cảm của bọn họ đều là trải qua sinh tử mới có được.

Trong số đó có một số người có xuất thân khá tốt, chỉ cần anh muốn nhờ bọn họ giúp đỡ, đừng nói ba tỷ cho dù thêm một số không phía sau nữa anh vẫn có thể dễ dàng vay được.

Lần trước hứa với dì Đào sẽ đưa chín mươi tỷ cho bà, ban đầu anh cũng tính mượn một vài đồng đội để có tiền quay vòng.

Nhưng bây giờ Khương Bích Kiều đặt cơ hội kiếm tiền để trước mät mình, anh lại thay đổi quyết định.

Tuy nói dựa vào cách làm của Khương Bích Kiều có thể kiếm được tiên nhưng một tháng có thể kiếm được chín mươi tỷ chắc chăn là chuyện không thực tế.

Chẳng qua bây giờ kiếm được nhiều hơn một ít tiền vậy thì sau này có mở miệng nhờ đồng đội giúp đỡ thì vay cũng sẽ ít hơn một chút.

Nói cho cùng thì đến cuối vẫn là giữ lại chút thể diện mà thôi, nếu không phải vì bất đắc dĩ anh thật sự cũng không muốn mở miệng cầu người.

Nhưng không còn cách nào nữa, hôm đó dì Đào dùng lời lẽ ép buộc, nếu đến cuối cùng anh vần kiên trì không chịu đồng ý, có khi Tô Mục Tuyết sẽ không chịu được áp lực từ phía gia đình vậy thì cả hai có lẽ sẽ không thoát khỏi kết cục chia tay mỗi người một ngả.

Nhưng bây giờ, Triệu Nam Thiên cũng không định nói chuyện này cho đồng đội của mình biết.

Sau khi suy nghĩ một chút, anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho Đường Bảo Khiết.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói thiếu kiên nhãn của Đường Bảo Khiết từ bên kia truyền tới: “Họ Triệu kia, nếu muốn nhờ giúp đỡ thì không cần phải nói nữa. Lần trước tôi đã giúp anh một lần rồi, anh còn chưa trả hết món nợ ân tình đó cho tôi đâu!”

Sau vài lần tiếp xúc, quan điểm của cô ta về Triệu Nam Thiên đều đã thay đổi nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức không chán ghét nữa mà thôi còn những thứ khác thì thôi bỏ qua không cần tiếp tục nhắc lại nữa.

Ngày hôm qua giúp anh sửa lại đoạn video giám sát đã tận hết tình nghĩa rồi.

Giúp anh thêm một lần nữa?

Đường Bảo Khiết không cho rằng anh chàng này ở chỗ của mình lại có thể diện lớn như vậy.

Triệu Nam Thiên đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói: “Tôi chính là đến trả lại ân tình cho cô đây!”

Đường Bảo Khiết khinh thường: ‘Ít tới làm phiền tôi đi, còn nói đến trả lại ân tình. Lần trước tôi lấy video đó cho anh có biết đã tốn bao nhiêu tiền không? Đợi anh đến trả lại đúng là nằm mơ rồi!”

“Là như thế này, ở nhà tôi còn có một bức thư pháp, cô có hứng thú không?”

“Đại Sư Đạp Tuyết?”

“Đúng!”

Đường Bảo Khiết nghi ngờ nói: “Triệu Nam Thiên, anh nói dối tôi. Lần trước không phải anh nói bức thư pháp kia là bức cuối cùng trong bộ sưu tập của ông ấy sao?”

Triệu Nam Thiên giải thích qua loa: “À, mấy ngày trước tôi lục dưới đáy hòm lại tìm được một bức khác.”

Đường Bảo Khiết sững sờ: “Mẹ kiếp, họ Triệu kia, anh nói rõ ràng cho tôi, cha mẹ anh cùng Đại sư Đạp Tuyết có quan hệ gì? Tại sao ở nhà lại có nhiều tranh của ông ấy như vậy?”

Triệu Nam Thiên làm sao có thể nói cho cô ta biết chuyện này được, trực tiếp nói thắng: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tóm lại cô có muốn hay không?”

Đường Bảo Khiết nâng cao tinh thần: “Muốn, đương nhiên muốn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play