Động tác của anh cũng không nhanh nhưng gần như không cho tên côn đồ
có cơ hội né tránh, chuẩn xác bóp lấy cổ tay đối phương sau đó kéo mạnh
về phía sau.
Ngay sau đó anh vận thế, nhấc vai, vừa vặn đập trúng ngực đối phương.
Tên côn đồ kêu đau đớn một tiếng, che vai bay ngược ra.
Một tên lưu manh khác đánh lén từ phía sau, kết quả sau lưng Triệu Nam Thiên như mọc mắt, một cùi trỏ đón nhận.
Máu mũi tên lưu manh chảy dài, anh ta kêu rên ngồi chồm hổm không dậy nổi!
Mạnh Nhã ngây ngốc sững sờ tại chỗ. Cũng không phải cô ta chưa từng
thấy đàn ông này đánh nhau, thế nhưng loại đánh đấm thuần túy như Triệu
Nam Thiên đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải.
Hoặc là ra quyền hoặc là đá vào cẳng chân, không có chút động tác dư
thừa nào, thậm chí ngay cả từng bước chân cũng đều tinh chuẩn, mỗi lần
ra tay tất sẽ có một tiếng hét thảm vang lên.
Nếu cứ nhất định phải hình dung, vậy chính là ngắn gọn, trực tiếp, hữu hiệu!
Không tới nửa phút, một đám tay chân anh Năm mang tới đều bị đánh ngã trên đất.
Mạnh Nhã khiếp sợ vô cùng, mà đám bảo vệ đang xem cuộc chiến ở xa xa cũng đã sớm triệt để há hốc miệng.
Ban đầu bọn họ còn chưa kịp phản ứng, chờ khi nhận ra người nọ là Triệu Nam Thiên, bọn họ gần như kinh ngạc tới rớt cằm!
Tất cả mọi người đều biết Triệu Nam Thiên có bản lĩnh không tệ, nhưng thật không nghĩ đến anh lại đánh đấm giỏi như vậy.
Mấu chốt nhất là không phải hôm qua anh đã bị cảnh sát dẫn đi rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Hơn nữa lá gan của anh cũng thật lớn, ngay cả chuyện như vậy cũng dám quản.
Anh Năm là người nào?
Tên côn đồ nổi tiếng Đông Châu. Lần trước vì có một tên mắt mù chọc giận anh ta, anh ta đã đánh người ta thành người thực vật!
Trong đó ánh mắt Tôn mập là thâm độc nhất. Anh ta nhìn bóng lưng Triệu Nam Thiên, ánh mắt đầy ghen tỵ và ảo não.
Anh ta điên cuồng ảo tưởng, nếu như người mới vừa đứng ra ngăn cơn
sóng dữ là mình, chắc chắn anh ta có thể tại chỗ chinh phục Mạnh Nhã.
Thế nhưng đáng tiếc, vừa rồi khi đối mặt anh Năm, anh ta là người đầu tiên rút lui.
Hiện tại Triệu Nam Thiên biểu hiện anh dũng như vậy hệt như một cái tát vang dội tàn nhẫn tát lên mặt anh ta!
Trong thời gian ngắn, ở đây lặng ngắt như tờ, bầu không khí an tĩnh quỷ dị.
“Đồ là thứ vô dụng, cút hết về đây cho tao!”
Anh Năm hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn không dám lên trước.
Anh ta lăn lộn ở Đông Châu nhiều năm như vậy, vài lần tìm được đường
sống từ trong chỗ chết, loại người hung ác giỏi đánh đấm hơn cả Triệu
Nam Thiên anh ta cũng từng gặp không ít. Thế nhưng loại như Triệu Nam
Thiên đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Hành sự bá đạo không giảng đạo lý, thậm chí ngay cả một câu mang tính hình thức anh cũng lười nói, trực tiếp đánh gục tất cả đàn em anh ta
mang tới.
Vẻ mặt anh cũng không dữ tợn, cặp mắt kia lạnh lùng đến đáng sợ, hệt như một loại lạnh lùng tới từ sinh mạng.
Nếu là kẻ thù thật cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác trên người
thằng này đang mặc đồng phục bảo vệ Giang Uyển, nhìn thế nào cũng thấy
không giống loại hung ác liếm máu trên lưỡi đao.
Anh ta càng nghĩ càng ảo não, thằng này là thanh niên sức trâu sao?
Vì sao ngay cả một bậc thang cũng không cho, vừa xuất hiện đã lập tức kéo chuyện tới hoàn cảnh hoàn toàn không có chỗ trống để quay đầu!
Ánh mắt Triệu Nam Thiên sắc như đao, dĩ nhiên anh không phải loại thanh niên sức trâu làm việc bất chấp hậu quả.
Mạnh Nhã là người phụ nữ đầu tiên coi anh là bạn sau khi anh trở lại
Đông Châu, bạn bè gặp nạn, đương nhiên anh không thể ngồi yên mặc kệ.
Còn nữa, bởi vì Mạnh Nhã, Tôn mập vẫn luôn không thuận mắt với anh.
Mặc dù tiền lương ở Giang Uyển không cao, nhưng dầu gì cũng là một
công việc ổn định. Nếu bỏ việc này đi, trong lúc nhất thời anh thật
không tìm được công việc nào thích hợp hơn.
Cho nên anh muốn mượn cơ hội này cảnh cáo Tôn mập, một lát nữa anh ta đừng làm ra chuyện dẫn lửa thiêu thân gì trước mặt mình!
Anh Năm cố nén tức giận, miễn cưỡng nói ra một câu dạo đầu thường thấy, “Nhóc con, mày có biết tao là ai không?”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, sau đó móc một gói thuốc lá từ trong túi ra, “Anh là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT