Chương 820
Hơn nữa, cô ta còn có một suy nghĩ to gan, muốn kéo Triệu Nam Thiên một cái.
Nếu trong tay không có tài nguyên gì cả, cô ta còn giúp Triệu Nam Thiên như thế nào được?
Nhưng mà những suy nghĩ này, cô ta chưa từng nói ra với người ngoài.
Nếu không, hôm nay cũng sẽ không nhả ra.
Dựa theo điều kiện ban đầu của cô ta, Tôn Chí Bình dời hộ khẩu, hoặc là từ chức khỏi Hoa Khắc.
Hoặc là thân bại danh liệt, hoặc là không có gì cả, ít nhất anh ta phải chọn một cái.
Bây giờ cô ta đã thay đổi ý định, tài sản mỗi người một nửa, sau đó hai người đường ai nấy đi.
Triệu Nam Thiên có chút bận tâm, lại không chịu nổi Khương Bích Kiều thúc giục, “Chị thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Thật sự không có vấn đề, bên tổ điều tra còn đang chờ hẹn gặp với tôi, trước khi tôi còn chưa mở miệng, Tôn Chí Bình sẽ không dám làm gì đâu!”
Thư Trúc cũng bổ sung, “Anh không cần lo lắng, ở chỗ bệnh viện còn có em, anh đi làm việc của anh đi, em sẽ không để chị Kiều bị tên khốn nạn đó bắt nạt đâu!”
Triệu Nam Thiên ngẫm lại thấy cũng đúng, lúc này mới nói: “Được, vậy tôi đi trước làm chút chuyện, tối nay sẽ lại tới xem chị, có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nhìn Triệu Nam Thiên rời đi, Thư Trúc không nhịn được hiếu kì, “Chị Kiều, rốt cuộc chị định đối phó với tên Tôn Chí Bình kia thế nào? Em nhìn ra được, chị không muốn để anh Thiên bị cuốn vào phiền phức này.”
“Sao thế, cậu ta lại khiến em đau lòng?”
Thư Trúc ngơ ngẩn, sau đó mới cười khổ nói: “Chị Kiều, chị đừng đùa nữa, vừa rồi chị cũng nhìn ra được, anh ấy hận không thể cách em thật xa.”
Khương Bích Kiều cũng né tránh đề tài vừa rồi, “Vậy em không muốn kéo Triệu Nam Thiên trở về sao?”
“Được rồi, lần trước em đã nói với anh ấy, sẽ giữ khoảng cách bạn bè với anh ấy, đứng ở xa chúc phúc anh ấy là đủ rồi!”
“Cô nhóc ngốc!”
Hai người phụ nữ nhìn nhau, nhớ tới chuyện đau lòng của mình, tất cả đều đỏ vành mắt.
…
Một bên khác, Triệu Nam Thiên ngồi lên xe bus, lắc lư đi thẳng đến Cửu Vinh.
Đi được nửa đường, Đường Bảo Khiết liền gọi điện thoại tới.
“Triệu Nam Thiên, bao giờ anh mới đến?”
Triệu Nam Thiên không còn gì để nói, anh cũng không biết người phụ nữ này có phải đến thời kỳ mãn kinh sớm hay không, hoặc là đơn giản là khó chịu với mình, dù sao mỗi lần nghe giọng nói chuyện của cô ta luôn luôn cực kì khó chịu.
“Sắp rồi, đang trên xe bus đây.”
Đường Bảo Khiết xem thường, “Anh không thể bắt taxi được sao? Đúng là, chưa bao giờ nhìn thấy tên đàn ông nào hèn nhát như anh!”
Triệu Nam Thiên nhịn lửa giận xuống, “Cô nói ai đấy?”
“Đừng có trái tim pha lê như thế chứ, tôi nói này, dù sao bà xã anh cũng là chủ xí nghiệp nổi tiếng trong Đông Châu, không cho anh một chiếc xe, chẳng lẽ tiền bắt xe cũng không cho anh luôn?”
Triệu Nam Thiên khó chịu nói: “Tôi đột nhiên có chút việc, không đến được.”