Chương 812
Vì thế, hai người còn cò kè mặc cả một phen, ước định thời hạn ba ngày.
Kết quả không ngờ rằng, hôm nay Khương Bích Kiều nói ra mấy câu như vậy, không chỉ đẩy anh ta vào vũng nước đục, còn muốn đẩy mình lên bờ?
Trong lòng Triệu Nam Thiên cảm động, càng thêm kiên định nói, “Chị Khương, việc của Tôn Chí Bình không thoát khỏi liên quan với tôi, tôi đi, vậy chị phải làm sao?”
“Tôi có thể giải quyết được.”
“Vậy tôi mặc kệ, lúc trước đã nói sẽ cùng nhau chống đỡ chuyện này rồi, vậy tôi sẽ không thể mặc kệ chị được. Bây giờ mà đi, vậy không phải tôi đã thành tiểu nhân rồi ư?”
Khương Bích Kiều nổi giận, “Tôi nói rồi mà cậu không nghe hiểu đúng không? Tôi nói, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm! Cậu là gì của tôi mà chạy tới đây xen vào chuyện bao đồng thay tôi? Xéo đi nhanh lên!”
Cô ta bị chọc tức giận, cố ý không nhìn anh.
Triệu Nam Thiên không tiếp lời, đưa quả táo trong tay đến, “Chị, đừng nóng giận, ăn táo đi.”
Khương Bích Kiều xụ mặt, “Tôi không ăn, cậu đi đi.”
“Chị không ăn tôi cũng không đi, hôm nay tôi sẽ ở lại đây.”
Khương Bích Kiều nghiêng đầu sang chỗ khác, “Triệu Nam Thiên, rốt cuộc cậu có hiểu ý tôi hay không?”
Triệu Nam Thiên kiên định nói, “Tôi biết, chị lo lắng tôi, nhưng tôi thật sự không thể mặc kệ việc này được, tôi đã nghe nói không ít chuyện về Tôn Chí Bình, để một mình chị đối phó với anh ta, tôi không yên lòng.”
Đã nói đến mức này rồi, không có liên quan quá nhiều với chuyện giữ được công việc nữa.
Bây giờ anh cứ khăng khăng nhúng tay, hoàn toàn chính là muốn giúp Khương Bích Kiều, không màng cô ta là ai, chỉ cần một chút an tâm.
Khương Bích Kiều cắn chặt môi không nói lời nào, “Cậu thật sự không đi?”
“Không đi!”
Khương Bích Kiều không làm gì được anh, “Đưa táo cho tôi!”
Vừa rồi để Triệu Nam Thiên rời đi, cũng là nể mặt Triệu Nam Thiên chăm sóc mình hai ngày này.
Cô ta cũng biết đạo lí đối nhân xử thế, đương nhiên có thể nhìn ra, Triệu Nam Thiên đối với mình như thế cũng không phải là cố tình.
Cho nên cô ta mới có qua có lại, như là đã quyết định sẽ trở mặt với Tôn Chí Bình, vậy thì không cần thiết phải khiến Triệu Nam Thiên liên luỵ vào.
Bây giờ Triệu Nam Thiên thoái thác với lí do như vậy, ngược lại làm cho cô ta hoàn toàn an tâm, cuối cùng không hề nhìn nhầm người.
Cho dù về sau như thế nào, xem như cô ta đã nhận người em trai này rồi.
Chỉ cần có thể giải quyết được Tôn Chí Bình, cũng nên nghĩ biện pháp kéo anh, nếu không trong lòng sẽ hổ thẹn.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có người quát chói tai một tiếng, “Hay cho con đàn bà này, tôi nói làm sao nhất định phải cá chết lưới rách với tôi chứ? Hoá ra là nuôi trai lơ bên ngoài!”
Anh ta gào lên không nhỏ, không riêng Khương Bích Kiều ngây ngẩn cả người, ngay cả mấy bệnh nhân trong phòng bệnh cũng đều bừng tỉnh.
Khương Bích Kiều trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, đã có thể đứng dậy.