Chương 810

“Cậu thôi đi, cậu ta đâm thọc đâu phải vì mỗi thế? Còn không phải bởi vì cậu làm Dương Nhật Lệ khóc sao!”

Triệu Nam Thiên vò đầu, nếu không phải Vu Chiến nhắc đến, anh cũng sắp quên mất người này.

Khi đó Dương Nhật Lệ là đại diện cho lớp âm nhạc, rất xinh đẹp, ca hát cũng dễ nghe.

Thường xuyên đi theo anh, có một lần Triệu Nam Thiên chê cô ta phiền, gắt cô ta một câu, kết quả dọa người ta bật khóc.

Từ đó về sau, hai người không còn nói chuyện với nhau nữa.

Bây giờ suy nghĩ một chút, chắc hẳn đúng là có chuyện như vậy, lớp trưởng thật sự thích Dương Nhật Lệ.

Vu Chiến nghĩ đến anh ta, “Đúng rồi, lớp trưởng còn hỏi về cậu đấy!”

Triệu Nam Thiên kinh ngạc, “Cậu ta? Hỏi tôi làm gì?”

“Không biết nghe ngóng từ chỗ nào, biết cậu đã xuất ngũ. Qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ tổ chức một buổi tụ tập nhỏ, bảo tôi đi cùng, sau đó nếu gặp cậu thì cũng nói cho cậu một tiếng.”

Triệu Nam Thiên khó hiểu, “Bọn họ tụ tập, cậu đi làm gì?”

Khi đó trong lớp có mấy nhóm quan hệ, Vu Chiến và anh là thuộc về nhóm học sinh xấu, không chơi được với những học sinh tốt kia.

Nhiều năm rồi không gặp, làm sao đột nhiên lại gọi anh ta đi?

Vu Chiến gắt một cái, “Còn có thể làm gì? Bảo tôi qua đó trả tiền!”

Triệu Nam Thiên nhướn lông mày lên, “Làm sao thế, đám đó còn dám bắt nạt cậu ư?”

Vu Chiến vội vàng khuyên, “Nam Thiên, cậu đừng xúc động. Đây là điều đương nhiên, lần trước xe của tôi bị phòng quản lí vận tải bắt được, nếu không phải lớp trưởng nói đỡ, sẽ phải bị phạt 90 triệu, lần này cũng là trả lại một ơn tình.”

“Được, vậy đến lúc đó cậu nhớ gọi tôi.”

“Cậu thật sự muốn đi sao? Tôi nghe nói, Dương Nhật Lệ cũng muốn đi!”

“Cô ta? Đi thì đi thôi, có liên quan gì đến tôi chứ?”

Triệu Nam Thiên nhớ hình như cô gái này rất xinh đẹp, lại không có ấn tượng lắm.

Bây giờ suy nghĩ một chút, trước kia chắc hẳn là cô ta có thích mình, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, ai còn nhớ kỹ chút chuyện năm đó chứ?

Mới trò chuyện được một lát, hai người đã đến bệnh viện.

Vu Chiến nhận một đơn, trực tiếp rời đi.

Triệu Nam Thiên mua một giỏ hoa quả ở cổng ra vào, đi thẳng đến khu nội trú.

Sợ Khương Bích Kiều không tiện, anh còn gọi điện thoại từ trước.

Kết quả vừa mới vào phòng bệnh, lại nghe thấy Khương Bích Kiều phàn nàn, “Nam Thiên, cậu cũng thật là, nói không cho cậu đến, sao cậu còn muốn tới?”

“Nhàn rỗi không chuyện gì, ghé thăm chị một chút.”

“Cậu cũng nghe nói về chuyện này?”

Triệu Nam Thiên không trả lời, mà để hoa quả xuống, lại dọn dẹp tủ đầu giường lại.

Sau khi dọn dẹp xong thì thay nước bình hoa, thay hoa tươi mới một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play