Chương 807
Lúc này chủ xí nghiệp lật lọng, cứ luôn không thừa nhận, nói là tất cả bố trí đều giao cho hai cha con, vẫn chưa từng hỏi han, cũng không biết cái gì cả.
Cuối cùng bất đắc dĩ, hai bên kiện cáo, chủ xí nghiệp và bọn họ mỗi bên gánh chịu một nửa trách nhiệm.
Bồi thường hơn chín trăm triệu ập xuống, chu Vu một đêm tóc trắng, lại thêm không ngừng tự trách, đến mức áp lực tâm lý quá lớn, không bao lâu sau liền đi.
Vu Chiến nói đến đây, đã khóc ra tiếng, “Mẹ nhà nó, Nam Thiên, cha tôi là người trung thực thế nào? Cậu nói một chút, nếu không có chủ xí nghiệp đồng ý, chúng tôi dám làm như vậy sao?”
Anh ta càng nói càng tức, “Bồi thường hơn chín trăm triệu, chúng tôi phải làm mấy năm? Không phải là xem thường người làm công như chúng tôi sao!”
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ vai anh ta, “Tôi hiểu cậu, chờ lúc nào có thời gian, tôi sẽ đi tảo mộ cho chú với cậu.”
Vu Chiến lau nước mắt, “Được rồi, không nói những chuyện bực mình kia nữa, nghe nói vợ cậu rất có tiền, tên nhóc cậu có bản lĩnh đấy!”
“Làm sao cậu biết?”
“Nghe em gái tôi nói, nói là dưới tầng nhà cậu có một chiếc Audi, tôi thấy chắc chắn tên nhóc cậu không mua nổi, hẳn là của vợ cậu.”
“Nếu có thời gian, tôi sẽ giới thiệu cho hai người biết nhau.”
Mặc dù ngoài miệng Triệu Nam Thiên nói như vậy, trong lòng lại có chút không yên lòng, sợ Tô Mục Tuyết không nể mặt mũi.
“Bây giờ cậu đang làm gì? Khoảng thời gian trước nghe dì nói, cậu làm bảo vệ ở khu nhà cho người ta, không phải cậu ở quân đội rất tốt sao, làm sao lại trở thành như vậy rồi?”
“Chuyện quá khứ, đừng nói nữa.”
Triệu Nam Thiên cũng không nói gì khác, anh hiểu được ý của Vu Chiến, cũng không phải là xem thường công việc bảo vệ, mà là cảm thấy lấy năng lực của mình làm bảo vệ là phí nhân tài.
Vu Chiến mỉm cười, “Được, cậu trước an ổn một khoảng thời gian trước, chờ có cơ hội, hai anh em chúng ta làm chút buôn bán, mẹ nó không cần phải lép vế trước kẻ có tiền nữa!”
Hai người ai cũng không nói chuyện buồn nữa, bắt đầu nói về năm đó.
Triệu Nam Thiên nói cho anh ta chuyện lý thú khi còn làm lính, Vu Chiến nói về kiến thức ở bên ngoài mấy năm nay.
Trò chuyện một chút, Lý Khả Hân bu lại, “Anh Chiến, anh và anh Thiên là bạn bè sao?”
“Đúng thế, hai chúng tôi cùng học tiểu học với nhau!”
Trên mặt Lý Khả Hân tràn đầy vẻ chờ mong, “Vậy anh nói về chuyện của anh Đông khi còn bé với tôi đi, tôi muốn nghe!”
Rất nhanh ba người đã ngồi cùng một chỗ, có một cô gái gia nhập, cuộc trò chuyện liền trở nên thú vị hơn nhiều.
Vu Chiến phát huy đầy đủ chức năng miệng lưỡi của anh ta, chọc Lý Khả Hân cười ngửa tới ngửa lui.
Đang trò chuyện, điện thoại của Triệu Nam Thiên vang lên, anh đứng dậy đi nghe.
Chỉ chốc lát sau, anh trở về nói: “Tôi còn có chút việc, cần phải đi trước, hai người cứ nói chuyện đi.”
Vu Chiến cũng đứng dậy theo, “Cậu đi đâu đấy? Tôi đưa cậu đi.”
Triệu Nam Thiên khoát tay, “Được rồi, cậu cứ làm việc đi.”
“Thôi đi, cậu cho rằng tôi giống như cậu, không có tình cảm gì với người khác phái sao?”