Chương 805
Về sau anh cả cũng tới khuyên bảo, để cô ta nhận Triệu Nam Thiên làm anh trai, về sau cũng có thể có thể chăm sóc lẫn nhau, tình cảm thì đừng hy vọng xa vời.
Mặc dù không nói rõ, không nghe ý trong lúc nói chuyện, Triệu Nam Thiên sẽ không thích cô ta.
Về phần ý của chị dâu thì càng trực tiếp, cô ta là một cô gái nông thôn, lấy cái gì để tranh giành với Tô Mục Tuyết? Bảo cô ta sớm bỏ suy nghĩ này đi.
Từ nhỏ Lý Khả Hân đã là một cô gái có dũng khí, nếu không cũng sẽ không chịu ánh mắt của chị dâu mà kiên trì muốn đi theo anh trai vào thành làm công.
Anh cả chị dâu không cho cô ta hy vọng xa vời, hết lần này tới lần khác cô ta lại không chịu thua!
Lý Khả Hân không thể hiện ra ngoài mặt, “Anh Thiên, anh đã đến, mau vào ngồi.”
Triệu Nam Thiên mở miệng trước, “Cho chúng tôi một chai bia!”
“A, sớm như vậy đã bắt đầu uống rồi?”
Cô ta quay đầu nhìn đồng hồ, mới chín giờ.
Triệu Nam Thiên giải thích, “Gặp được một người bạn, tâm trạng tốt.”
Vu Chiến ngăn cản một câu, “Nam Thiên, được rồi, không cần gọi rượu đâu, gọi ít lạc và một ấm trà là được.”
Triệu Nam Thiên không nói gì, đến khi hai người ngồi xuống, lúc này mới hỏi: “Thế nào, kiêng rượu?”
Anh biết tửu lượng của Vu Chiến, trâu bò hơn mình nhiều, cùng lắm thì anh chỉ uống được 0,5 lít thôi.
Tên này uống 1 lít rượu trắng vào trong bụng cũng không đỏ mặt.
Trước kia lúc hai người còn đi học, đã uống không ít rượu.
Triệu Nam Thiên nhớ rất kỹ, có một lần uống say không dám về nhà, tắt điện vào nhà, kết quả làm vỡ một bình hoa mà cha để lại năm đó.
Mẹ không nỡ đánh anh, lại bị chọc giận bật khóc.
Từ đó về sau, anh liền khống chế tửu lượng, chưa từng uống say.
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Vu Chiến cũng đổi tính rồi?
“Không, buổi chiều còn phải lái xe, bị bắt thì quá phiền phức, hôm nào tôi sẽ mời cậu!”
Triệu Nam Thiên cũng không khuyên giải, “Lái xe gì, đổi nghề sao, chở người hay là chở hàng?”
Anh nhớ sau khi Vu Chiến tốt nghiệp trung học đã đi theo cha mình làm công, xem như kế thừa tay nghề của cha mình, làm thợ mộc.
Mấy năm trước, vẫn tại bên ngoài chạy trang trí.
Vu Chiến gượng cười nói: “Tiền vốn để chở người, chở hàng quá lớn.”
“Thuê xe taxi?”
“Xe taxi cái gì, là Grab! Lái taxi, tôi còn có thời gian để nói chuyện phiếm với cậu sao? Có khi tiền còn chạy đi không trở lại.”
Rất nhanh đĩa lạc đã được bưng lên, hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện.
Triệu Nam Thiên hiếu kì hỏi, “Mấy năm này cậu biến hóa không nhỏ, không phải trước kia không thích lái xe nhất sao?”
Anh còn nhớ rõ trong một lần say rượu, Vu Chiến nói anh ta không thích lái xe, chỉ thích ngồi xe, sau khi lớn lên muốn làm ông chủ, chuyên môn thuê người lái xe cho mình.
Không ngờ rằng đã nhiều năm qua đi, vậy mà anh ta lại thành tài xế, đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Vu Chiến thở dài, “Đừng nói nữa, cha tôi mất rồi.”