Chương 775
Vừa đúng lúc, chiếc xe buýt đang từ từ chạy vào bến.
Bởi vì xe của Tô Mục Tuyết đang dừng ở ngay bến đỗ của xe buýt, tài xế xe buýt liền nhấn còi hai tiếng.
Tô Mục Tuyết vẫn bất động, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.
Gây ra tắc đường trong một khoảng thời gian ngắn, có một số người không chịu được đã lên tiếng phàn nàn.
Triệu Nam Thiên thực sự là đã thấy phục tính tình của vị tiểu thư này rồi, vì cái tính tình nóng nảy của mình cái hành động như thế này cũng có thể làm ra? Điều này còn không ảnh hưởng đến trật tự giao thông công cộng hay sao!
Trong lúc tuyệt vọng, Triệu Nam Thiên chỉ có thể nói: “Cô có thể đừng làm phiền tôi nữa được không, bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình, lát nữa sẽ không có chuyện gì nữa cả.”
Tô Mục Tuyết hít sâu một hơi, chủ động tiến đến bên cạnh, nắm lấy tay anh ta nói: “Em xin lỗi, vừa rồi là em không tốt, anh đừng tức giận nữa được không?”
Triệu Nam Thiên trở nên sững sờ, vốn từ lâu đã quen với sự mạnh mẽ và kiêu hãnh của Tô Mục Tuyết, anh không hiểu từ khi nào mà cô lại như thế này?
Nếu như nhớ không lầm, thì chính xác đây dường như là lần đầu tiên anh ta được nghe thấy ba từ “em xin lỗi” từ miệng cô!
Bàn tới bàn lui nửa ngày, cuối cùng cũng bị cô kéo lên xe.
Cho đến tận lúc ngồi trên xe, anh vẫn đang băn khoăn không biết người phụ nữ chân yếu tay mềm khiến người ta vô cùng phẫn nộ vừa rồi có thực sự là Tô Mục Tuyết mà anh vẫn quen biết không?
Cô thúc giục: “Tên ngốc kia anh sao vậy? Mau thắt dây an toàn vào!”
Triệu Nam Thiên cũng đáp ứng mà thắt dây an toàn.
Kết quả là ngay khi xe của hai người bọn họ vừa đi ra khỏi bến xe, phía sau đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
“Bip bip, tấp xe vào lề và đậu xe phía trước!”
Tô Mục Tuyết buồn bực, trừng mắt nhìn Triệu Nam Thiên: “Tất cả đều tại anh!”
Triệu Nam Thiên cười khổ, chuyện này thì liên quan gì đến mình cư chứ?
Đang nghĩ về điều đó, ở đằng kia có một cảnh sát đang gõ cây dùi cui vào cửa kính ô tô, dò xét vào bên trong theo thói quen, rồi nhận lấy bằng lái xe của Tô Mục Tuyết.
Đối phương hỏi: “Cô có biết là không được phép dừng đỗ xe ở điểm dừng xe buýt hay không?”
Tô Mục Tuyết vội vàng thừa nhận sai lầm của mình: “Tôi biết, tôi biết, tại vừa rồi tôi đang đón người, có chút lơ là không để ý xe buýt đã tới.”
“Đón người? Không để ý xe buýt đã tới? Đây là tất cả những lý do của cô sao?”
“Không phải lý do, là tôi sai rồi, ý thức chấp hành quy định chung của tôi quá kém.”
“Nhận lỗi với thái độ tốt, trừ ba trăm điểm, phạt hai trăm!”
Khi anh ta vừa nói xong, lập tức rút ra giấy ghi phạt.
Tô Mục Tuyết vội vàng tháo kính râm xuống: “Chú cảnh sát, sẽ không có lần sau đâu, chú cho tôi một cơ hội được không?”
Anh cảnh sát rất muốn bật cười, nhưng vẫn cố kìm lại.
Nếu những người bình thường phạm lỗi lại còn gần gũi với anh ta như vậy, bọn họ gần như chắc chắn sẽ bị khiển trách nặng nề.