Chương 771
Cô cảm thấy rất kỳ quái, giống như vừa có người nào đó nặng nề đâm vào ngực mình, có cả đau đớn lại có cả chút chua xót không rõ.
Đợi đến khi anh đến gần, cô mới phát hiện ra trên tay anh cũng cầm một bó hoa, cũng là loại hoa mà cô đang cầm trên tay là hoa loa kèn.
Không khó để đoán được rằng bó hoa đó chính là tặng cho mình?
Tô Mục Tuyết khẩn trương muốn mở miệng cố gắng giải thích, nhưng xung quanh cô có rất nhiều cấp dưới đang theo dõi, dù có muốn nhưng cô không thể nhất thời giải thích rõ ràng được.
Về phía Từ Hoa Dương, chắc chắn rồi anh ta muốn đứng im để xem màn kịch hay trước mắt này.
Anh ta không biết tại sao Triệu Nam Thiên lại xuất hiện ở đây, nhưng chính vào thời điểm này lại đụng phải anh ta, xem ra hiệu quả tự nhiên tốt hơn so với dự kiến ban đầu.
Từ Hoa Dương ôm vai vẻ mặt đắc thắng nhìn Triệu Nam Thiên, Tô Mục Tuyết bị anh dành lấy trước thì đã sao chứ? Chỉ dựa vào một mình anh mà muốn đấu với mình muốn cướp người sao?
Anh ta một bên tỏ ra khiêu khích, một bên ra hiệu cho vệ sĩ phía sau không được manh động cho dù có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần hôm nay Triệu Nam Thiên dám ra tay đánh anh ta, ạm ta nhất định sẽ có cách đào sâu mâu thuẫn giữa hai người!
Kết quả lại không thể ngờ tới, Triệu Nam Thiên vẫn tiếp tục chậm rãi bước qua anh ta như không có gì, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc anh ta một cái, cứ như hai người xa lạ hoàn toàn không có chút quen biết nào cả.
Tô Mục Tuyết muốn gọi tên anh: “Triệu…”
Kết quả là vừa hét lên một từ thì lại dừng lại đột ngột.
Cô muốn giải thích cho anh, nhưng rõ ràng vào lúc này không phải chỗ thích hợp.
Vẫn đang trong trạng thái do dự bỗng một tiếng “bang” vang lên.
Bó hoa trong tay Triệu Nam Thiên ngay lập tức đã bị vứt vào thùng rác ven đường.
Tô Mục Tuyết cắn cắn khóe miệng, nếu như vừa rồi cô đoán không lầm thì bó hoa này là thứ mà anh định tặng cho chính mình.
Nhưng mà anh có ý gì khi làm điều này?
Khiêu khích, tuyên chiến hay là đang buộc tội cô trong im lặng?
Tô Mục Tuyết vốn dĩ trong lòng đã có chút áy náy và đau khổ, nhưng vào lúc này cô không thể kìm nén được cơn tức giận của mình.
Từ Hoa Dương rõ ràng nhận thấy có điều không ổn, vẫn ghen tị hỏi: “Hình như anh ta đang hiểu lầm điều gì đó, em có muốn…để tôi giải thích một chút cho anh ta hiểu không?”
“Không cần thiết, tôi đi trước đây!”
Tô Mục Tuyết liên tục sải những bước dài đi thẳng vào công ty.
Từ Hoa Dương đứng tại chỗ, nhìn hai người bọn đi đi ngược chiều nhau, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười hài lòng.
Tô Mục Tuyết vội vàng quay trở lại văn phòng: “Tiểu La, gửi tài liệu cần tôi xem xét lên đây!”
Thư ký kiểm tra thời gian, ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Tô, cô…không tan làm sao?”