Chương 767
Cô cũng không dám nghĩ nhiều, xoay huyệt thái dương nói: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
“Không cần vội đâu, chuyện của em cũng là chuyện của tôi, tôi nhất định sẽ giúp em.”
Từ Hoa Dương nói rồi kéo tay Tô Mục Tuyết lại, trong mắt tràn ngập sự ấm áp.
Tô Mục Tuyết cũng muốn được nghỉ ngơi, nhưng nhìn tình hình khó khăn của Tô Phong bây giờ cô lại cảm thấy do dự.
Sự do dự này là thời cơ để Từ Hoa Dương nắm bắt, trong lòng anh ta kích động, từ từ nghiêng người sang.
Anh ta tiếp tục tấn công: “Mục Tuyết, thực ra trong mấy ngày đi khảo sát, điều tôi lo lắng nhất chính là em, em vẫn luôn đề phòng tôi, công ty có chuyện gì cũng không nói cho tôi biết.”
Tô Mục Tuyết trốn tránh, gương mặt có chút không tự nhiên đáp: “Tôi không muốn lôi thêm phiền phức cho anh.”
“Với tôi còn nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì. Em cũng biết tất cả những gì tôi có được ngày hôm nay đều là để tương lai có ngày có thể giúp đỡ em.”
Tô Mục Tuyết nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nhìn sang gương mặt anh tuấn của Từ Hoa Dương, trong lòng hiện ra những kí ức đau thương.
Người đàn ông trước mặt cô, từng bỏ đi vào lúc cô cần anh ta nhất, giờ nói những lời này có tác dụng gì sao?
Từ Hoa Dương trong lòng kích động, điện thoại và thư ký đều là người của anh ta, ngồi yên sắp xếp nhưng không ra mặt.
Ngay cả đến thư ký của Tô Mục Tuyết cũng đã về công ty trước một bước.
Anh ta ngày càng tiến sát tới cô, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cô bỗng bừng tỉnh, nghĩ tới Triệu Nam Thiên, lúc quay lại đã thấy Từ Hoa Dương đã tiến sát tới cô.
Cô giật mình lấy tay đẩy ra: “Anh làm gì vậy?”
Tô Mục Tuyết tức giận, cô không thích bị người khác lợi dụng, kể cả là Từ Hoa Dương cũng không được.
Từ Hoa Dương thấy không được nên lại ngồi về chỗ cũ.
Thấy sắc mặt Tô Mục Tuyết có chút phẫn nộ, Từ Hoa Dương thở dài tiếc nuối.
Anh ta vội vàng xin lỗi: “Mục Tuyết, tôi xin lỗi, tôi cũng là quá…”
“Đủ rồi, anh không cần giải thích đâu. Hoa Dương, sau này chúng ta vẫn nên giữ một chút khoảng cách, tôi không muốn chồng tôi hiểu lầm.” Tô Mục Tuyết cắt ngang lời anh ta.
Từ Hoa Dương miễn cưỡng gật đầu.
Chồng ư? Theo những gì anh ta nghe được từ dì Đào, trừ lúc không có ai thì Tô Mục Tuyết chưa từng nói với người khác về hôn sự của cô, cũng không hề nhắc đến thân phận của Triệu Nam Thiên.
Nên chữ “chồng” chết tiệt này có lẽ cũng chỉ là một cái cớ để nói với anh ta, nói thẳng ra là vợ chồng giả.
Từ Hoa Dương tuy trong lòng không phục nhưng anh ta cũng biết chuyện này không thể gấp được.
Anh ta cũng không trực tiếp vạch trần, chỉ nói: “Em yên tâm, tôi sẽ không làm em khó xử, tôi sẽ tình nguyện làm hậu phương vững chắc cho em.”
Toàn bộ quãng đường còn lại không khí vô cùng gượng gạo.
Chỉ đến khi sắp xuống xe Từ Hoa Dương mới nắm lấy cơ hội: “Cùng đi ăn cơm tối đi, sau đó tôi sẽ bảo người đưa em về nhà, yên tâm Triệu Nam Thiên sẽ không hiểu nhầm đâu.”