Chương 762

Mẹ anh không hài lòng nói: “Làm gì thì làm, xong việc phải về nhà đó biết chưa? Muộn mấy thì mẹ vẫn đợi, hôm nay là ngày đầu chuyển về, không khai bếp làm sao mà được?”

Triệu Nam Thiên lại nói: “Thế này đi, mẹ với anh chị cứ ăn trước đi, con với Mục Tuyết về tới ăn tạm một chút là được rồi.”

Bà Triệu lại nói: “Cái thằng này, Mục Tuyết lần đầu đến nhà chúng ta chơi, sao lại có cái kiểu để người ta ăn thức ăn thừa chứ. Thôi được rồi để mẹ tự sắp xếp, con làm việc của con đi, công việc vẫn quan trọng hơn.”

Triệu Nam Thiên còn đang định nói thêm thì bên kia đã cúp máy trước.

Anh thở dài bất lực, chỉ cần đợi Tô Mục Tuyết quay lại rồi mau mau về nhà sớm.

Trong cửa hàng người qua lại tấp nập, còn thêm cả người giúp đỡ khác ở cửa hàng hoa, cuối cùng cũng đã hoàn thành được bó hoa trước giờ hẹn.

Ông chủ lau mồ hôi nói: “Được rồi đấy người anh em, cửa hàng tôi còn thừa lại khá nhiều hoa, tôi làm cho cậu một bó to nhé.”

Triệu Nam Thiên từ chối: “Không cần đâu, cứ làm bằng số ban nãy là được, tôi không vội nên anh cứ nghỉ lát đi.”

Nghĩ một lúc anh lại nói: “Đúng rồi ông chủ, bó cho thêm một bó hoa ly, hết bao nhiêu tôi trả.”

Một bó lẻ này là anh chuẩn bị cho chị dâu.

Bó hoa này gửi đi với tên anh thì không thích hợp lắm, nên đành mượn danh nghĩa của Tô Mục Tuyết.

Nhà họ Triệu cũng đang vô cùng náo nhiệt chuẩn bị đồ ăn.

Trong bếp người đi lại nườm nượp, trên chiếc bàn trải dài toàn là những món ăn đặc sắc.

Thịt kho tàu, hoa quả, hải sản bốc hơi nghi ngút, còn có vài đĩa salad.

Những món ăn nóng hổi cũng đã được chuẩn bị xong hết, giờ chỉ đợi mọi người về là có thể ăn rồi.

Triệu Hiểu Mân chạy vào phòng bếp: “Bà ơi, hôm nay chú sẽ về nhà sao?”

Bà Triệu cưng chiều xoa đầu cậu bé: “Đúng vậy, nhưng bà nói cho cháu biết, đừng nghĩ chú hai của cháu về là cháu có thể vô phép vô tắc, chú ấy còn dữ hơn cha con đấy.”

Triệu Hiểu Mân lè lưỡi, từ nhỏ cậu bé đã rất thương yêu chú, dù là chuyện gì cũng sẽ vô cùng chiều chuộng nên lời của bà cậu bé vốn không tin.

“Đúng rồi, thím của con cũng về phải không bà? Cháu nghe cha nói thím hai rất xinh đẹp, như diễn viên điện ảnh ấy, là thật hay giả thế bà.”

Chị dâu đứng ở bên nghe vậy, sắc mặt có chút không vui, chồng mình trước mặt con trai lại đi khen người phụ nữ khác xinh đẹp sao?

Cho dù đấy có là bạn gái của Triệu Nam Thiên thì cô ta cũng thấy không vừa mắt.

Chỉ cần là phụ nữ khi đứng cạnh nhau sẽ không tránh khỏi sự so sánh, so về gia cảnh, sự nghiệp hay cả là về chồng mình.

Chị dâu cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng nếu để so sánh với Tô Mục Tuyết thì dù ở phương diện nào thì cô ta cũng không thể so được với người ta, thậm chí còn thua xa.

Phải nói trước kia tuy vẻ ngoài của cô ta cũng bình thường, bù lại được cái vóc dáng rất đẹp.

Nhưng từ sau khi sinh Hiểu Mân, mấy năm nay lại luôn bận bịu việc gia đình nên cơ thể đã không còn được như trước.

Rõ ràng cô ta mới có hai bảy, hai tám tuổi mà trông không khác gì phụ nữ ba lăm, ba sáu tuổi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play