Chương 760
Người chủ tiệm hoa không chịu nổi lực đè này nên vội vàng nói giọng nhượng bộ: “Đừng đừng, người anh em, tôi sai rồi, em sai cũng không được, xin anh nhẹ tay với tôi trước.”
Triệu Nam Thiên hoàn toàn không sợ bọn họ dám bật lại, liền buông ra không chút suy nghĩ.
Ông chủ được hỗ trợ hai nhân viên dìu đỡ, lắc lắc lại cánh tay bốc mùi chua lè, nhìn Triệu Nam Thiên bằng ánh mắt có chút sợ hãi kiêng dè.
Anh chàng này một mặt có rất nhiều sức khỏe, mới bị anh không chế xong,cơ bản là đánh không lại anh.
Hơn nữa, kỹ thuật của anh cũng không hề đơn giản, và anh trông không giống một người bình thường theo bất kỳ cách nào.
Trong lòng có chút kiêng kỵ, giọng điệu cũng không kiêu ngạo như trước.
“Này anh, sao anh lại làm thế này? Tôi cũng chỉ là một doanh nghiệp nhỏ. Dù kiếm được nhiều tiền hàng tháng nhưng tôi vẫn phải nuôi gia đình và trả tiền thuê nhà. Dù sao thì tôi cũng không thể làm mất lòng một khách hàng lớn, phải không?”
Triệu Nam Thiên nở nụ cười: “Làm sao vậy, hiện tại ông không coi tôi như một vị khách được à?”
Ông chủ tiệm hoa bị anh nói cho đến nỗi mặt đỏ phừng phừng như phát sốt. Mới nhận một đơn hàng lớn như vậy, quả thực không còn tâm trí quan tâm đến những người khác nữa.
Hai bó hoa tuy không nhiều tiền, nhưng lại luôn bỏ mặc khách, cộng với lời ăn tiếng nói không đúng mực, chẳng trách ông chủ tiệm hoa này đang rước họa vào thân.
“Thành thật xin lỗi, tôi sẽ bảo nhân viên làm cho anh, xin anh chờ một chút!”
“Ông dùng giọng điệu này để thương thảo với tôi, không phải không có phiền toái sao? Quên đi, tôi không vội, trước tám giờ giao cho tôi, giờ ông có thể đi trước.”
Ông chủ vẻ mặt u sầu ủ rũ: “Anh không vội sao?”
“Đúng vậy, tôi không vội, tôi chỉ là không hiểu được dáng vẻ của ông. Khi đánh trả thất bại, ông liền làm hoà với tôi, rồi cùng nhau thương thảo như những con người cùng đẳng cấp. Thật kém cỏi!”
Ông chủ tiệm xấu hổ, ông ta sớm đã biết chuyện như vậy từ lâu rồi, đãng lẽ vừa rồi nên nói nhẹ nhàng sẽ tốt hơn.
Bây giờ thì thời gian cũng không còn tốt nữa, vừa lãng phí mà vừa bỏ lỡ thời gian.
Triệu Nam Thiên ôn hòa nói: “Mặc dù là làm ăn, nhưng cũng đừng quá thiên về hám lợi ích cá nhân. Trong mắt ông chỉ biết quý trọng đồng tiền, không có biết trước biết sau gì hết. Tương tự, tôi cũng không nhận ra rằng chín đoá hoa loa kèn của tôi so với chín trăm chín mươi chín bông hồng của vị khách sộp đó thì không bằng ở chỗ nào!”
Ông chủ bất ngờ vỗ đùi: “Thôi nào người anh em, vừa rồi tôi sai rồi, chuyện này tôi sẽ nói với anh, tôi sẽ làm miễn phí cho anh dù trong cửa hàng còn bao nhiêu bông hoa loa kèn đi chăng nữa!”
Triệu Nam Thiên xua tay: “Thôi được rồi, tôi cũng không muốn hoa của ông nữa, ông mau đi làm đi, xong việc ông làm lại cho tôi, tôi không có thời gian mà ở đây mặc cả với ông. Ông đã làm quá nhiều cho tôi, và tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.”
Ông chủ bật cười: “Anh à, vui vẻ lên nhé, vậy giờ tôi có việc phải đi trước, tôi nhất định sẽ làm cho anh, vừa rồi có những lời lẽ không hay mong anh đừng để tâm!”
Triệu Nam Thiên cũng không thúc giục ông ta, dù sao anh cũng rảnh rỗi, đứng một bên nhìn ông ta.
Tranh thủ thấy ông ta đang còn ở đây, anh hỏi: “Ông chủ, cửa hàng hoa buôn bán có tốt không?”
Vừa làm hoa, ông chủ tiệm vừa trò chuyện với anh: “Thường thì như vừa rồi anh cũng thấy một vị khách đó, những khách hàng mới tới gần đây, có không ít trong số họ quan tâm đến việc kinh doanh của tôi!”
“Đó là khách hàng quen à?”
“Vâng, mỗi ngày một bó hoa loa kèn, chuyện này đã diễn ra cùng đã gần nửa tháng!”