Chương 755

Nhưng hiện tại, không thể tránh khỏi việc mọi thứ đang trở nên suôn sẻ hơn.

Sau một thời gian dài quay lại, suy nghĩ đã thay đổi, cách đối mặt với vấn đề của cũng thay đổi, cũng không biết đó là điều tốt hay điều xấu.

Đang nghĩ về điều đó, bỗng một thông báo từ radio phát lên.

Triệu Nam Thiên xoay người: “Được, tôi xuống xe.”

Cô gái choáng váng, ngồi trên xe cũng thấy chán nên bắt chuyện với Triệu Nam Thiên, nếu gặp trên đường, cô ấy sẽ không bận tâm chút nào.

Thầm tự hỏi, nếu người đàn ông này muốn thông tin liên lạc của mình trước khi anh rời đi, cô ấy sẽ cung cấp nó hay không.

Kết quả là không ngờ, mọi người còn không có hỏi.

Do dự một lúc, cô gái đột nhiên ngăn anh lại: “Này, anh không quan tâm tới Zalo hay thông tin liên lạc của tôi sao?”

“Không cần, sau này cô nên cẩn thận khi một mình ngồi trên xe.”

Triệu Nam Thiên chỉ vào túi của cô gái rồi xuống xe.

Cô gái nhìn xuống, không biết khóa kéo của chiếc cặp đã được mở ra từ lúc nào, chiếc túi lửng bên trong cũng được mở ra, và chiếc ví đã được kéo ra một nửa.

Hồi tưởng lại ba người đàn ông đi theo cô ấy suốt chặng đường vừa rồi, cô ấy cảm thấy sợ hãi một lúc.

Hóa ra anh đang giúp mình, nếu không, chiếc ví đã bị kẻ trộm lấy mất.

Khi cô ấy muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra, xe buýt đã chạy xa rồi, và cô ấy thậm chí không có thời gian để hỏi tên anh.

Triệu Nam Thiên xuống xe, nhìn tòa nhà cách đó không xa, rồi nhìn xuống đồng hồ xem thời gian.

Vẫn còn một giờ nữa, biết đợi cô ở đâu đây?

Anh ta liếc nhìn xung quanh, sau đó tạt vào một cửa hàng đồ ngọt cách đó không xa.

Anhkhông thích ăn đồ ngọt, và cảm thấy xấu hổ khi chiếm chỗ của ai đó, vì vậy anh chỉ đơn giản gọi một ly nước chanh.

Tô Mục Tuyết thường mua thứ này ở nhà, và đây là lần đầu tiên anh uống nó, nhưng anh thực sự không quen.

Cùng lúc đó, đột nhiên có người vỗ vai anh.

“Hi, thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!”

Một cách chào hỏi rất năng động, mùi hương tỏa ra phảng phất. Dưới ánh mặt trời làn da của cô gái đó gần như trong suốt và trắng tới chói mắt.

Triệu Nam Thiên không quen biết nhiều bạn ở Đông Châu, anh hơi ngạc nhiên khi nhận ra, hóa ra vừa rồi chính là cô gái trên xe buýt hôm nào.

“Tại sao lại là cô?”

“Tại sao không thể là tôi được chứ?”

Cô gái tự mình kéo ghế ra, và có vẻ như cô ấy vừa mới chạy tới, trông có vẻ rất nóng bức và toát đầy mồ hôi.

Cô ấy gọi một ly nước lạnh và uống một nửa ly trong vài ngụm.

Triệu Nam Thiên cảm thấy cô gái này rất thú vị, có thể uống nhanh như vậy bằng ống hút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play