Chương 735
Lần trước bà ta gọi điện thoại cho anh ta có đề cập đến chuyện này rồi, cũng coi như là điều kiện chia tay của anh ta và Thư Trúc đi.
Kết quả là Thôi Phong sống chết không làm hộ, khiến mẹ Thư còn đang phiền muộn rất lâu, làm bà ta tốn công vô ích một trận, xôi hỏng bỏng không hết rồi.
Bà ta khẽ ho một tiếng, vội vàng ngắt lời: “Thư Vũ, con không biết chuyện thì đừng nói linh tinh.”
Thư Vũ có chút nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy anh ta tới đây để làm gì?”
Mẹ Thư nhanh chóng kể đơn giản chuyện tối qua lại một lượt cho cậu ta nghe, đương nhiên bà ta sợ Thư Vũ lo lắng nên không nói những chuyện nguy hiểm ra nhiều.
Thư Vũ nghe xong, sau khi tiêu hóa câu chuyện được một lúc mới kinh ngạc hô lên: “Cái gì, lại còn có chuyện như vậy á? Mẹ, sao chuyện như thế mà mẹ lại không nói sớm cho con biết?”
“Buổi chiều mẹ có gọi điện thoại cho con, không phải đã nói chuyện này à.”
“Vậy anh ta đến đây làm gì?”
Mẹ Thư nói lại ý tứ đến đây của Triệu Nam Thiên cho cậu ta một lần.
Thư Vũ lập tức liền hiểu ra là đã xảy ra chuyện gì nói: “Giải quyết riêng? Nói như vậy, anh chính là đang làm người trung gian hòa giải à?”
Triệu Nam Thiên thực sự không muốn nói chuyện với mẹ con họ chút nào, nhưng chuyện này đã đi đến bước đường này rồi, cũng không thể nhìn mà để đấy không quan tâm được.
Anh cũng nể mặt của Thư Vũ nên kìm nén lại sự tức giận không phát tác ra.
Thư Vũ bày ra vẻ mặt vênh váo tự đắc nói: “Thế điều kiện của bên đó là gì? Tôi phải nhắc nhớ anh, bắt cóc chính là trọng tội, tiền bồi thường không thể trả ít hơn được!”
Suýt nữa thì Triệu Nam Thiên tức đến bật cười, quả nhiên là hai mẹ con, đến giọng điệu cũng giống nhau như vậy.
Đóng miệng mở miệng đều là tiền!
Lúc bọn họ nói đến chuyện tiền nong rốt cuộc có xem Thư Trúc là người nhà mình không thế?
Triệu Nam Thiên thực sự không muốn đối phó với mẹ con họ, nhưng nghĩ lại, bọn họ đang giúp Thư Trúc giành được quyền lợi, vì thế cũng không suy tính gì.
Thậm chí sáu trăm triệu Tương Hồng Thảo chuẩn bị cũng không đủ so với lòng tham của bọn họ, vì vậy chỉ có thể trông chờ vận may của cô ta.
Suy cho cùng cũng là Mã Hùng Dũng tự chuốc họa vào thân.
Nếu không phải anh ta có ý đồ xấu thì sẽ không gây ra phiền phức này.
Vì đó không phải tiền của mình nên Triệu Nam Thiên cũng chẳng muốn so đo: “Các người muốn bao nhiêu?”
Bà Thư muốn trả lời “Tối thiểu nhất phải là…”
Thư Vũ vội ngăn lại: “Mẹ, mẹ đừng có ra giá nữa, chuyện này đâu phải chuyện chúng ta có thể đưa ra trước đâu?”
Triệu Nam Thiên càng thấy chán ghét, muốn đền bù nhiều hơn chút cũng là lẽ thường tình, vậy mà lời nói cứ phải làm bộ khách khí.
Đó đâu phải là kinh doanh, gì mà nói trước nói sau.
Chẳng lẽ, còn muốn tính toán giá trị của con người?
Thật đúng là không có tình người!