Chương 732
Bà ta không phải là người có thể nói lý lẽ, lỡ như hai người lại xông vào đánh nhau, vậy thì rất ngượng ngập.
Theo như quyết định ban đầu đến, trước tiên xem tứ của mẹ Thư thế nào đã.
Nếu như có thể thì mới để cô ta lên đây xin lỗi, sau đó mới nói đến chuyện bồi thường.
Dù sao thì Thư Trúc cũng bị kinh sợ không ít, nếu chỉ nói đến tiền thì thật không phải.
Mặt mẹ Thư lạnh lùng nói: “Xin lỗi? Một câu xin lỗi là xong chắc?”
Triệu Nam Thiên muốn nói gì đó lại bị giọng nói của bà ta trực tiếp lấn áp: “Dì nói cho cháu biết, chuyện này không xong đâu! Cháu có nhìn thấy Thư Trúc đã phải chịu tổn thương lớn tới mức nào chưa, bây giờ đến nhà mà nó cũng không dám về, một câu xin lỗi là muốn giải quyết chúng ta là được à, chắc chắn không thể nào!”
Thư Trúc ở phía sau khuyên bảo: “Mẹ, được rồi mà, mẹ để anh Nam Thiên vào nhà ngồi đã.”
Mẹ Thư liền cười giễu: “Ngồi á? Ngồi cái gì mà ngồi? Tên nhóc này chắc chắn là cấu kết giúp đám người kia, còn không biết nó đến đây giúp ai đâu!”
“Dì ơi, chuyện phải bồi thường thì chắc chắn sẽ có ạ, nhưng dì có thể để người ta lên đây bày tỏ sự hối lỗi được không. Cháu thấy là, chúng ta cứ giải quyết ổn thỏa chuyện này trước, như vậy cũng tốt cho sự bình phục của Thư Trúc ạ.”
Mẹ Trúc liền lập tức trả lời: “Tôi không cần! Còn muốn giải quyết cái gì chứ? Phương pháp giải quyết tốt nhất, chính là bồi thường! Triệu Nam Thiên, rốt cuộc hôm nay cậu tới là muốn nói giúp cho ai đây?”
Trong lòng Triệu Nam Thiên rối loạn, chuyện Thư Trúc bị thương không phải là giả, nhưng điều trước mắt bà ta nên quan tâm nhất lúc này không phải là việc phục hồi chữa trị sau này.
Thay vào đó thì mở miệng đóng miệng cũng đều là nói đến tiền, nói đến phải bồi thường!
Chẳng lẽ Thư Trúc chính là cây rụng ra tiền trong tay bà ta sao?
Thư Trúc cũng cảm thấy mẹ mình nói hơi quá đáng, nhưng còn chưa kịp nói gì đó đã nghe thấy có người nói.
Trong giọng nói đó cón vô cùng khinh thường: “Mẹ, sao anh ta lại đến đây nữa rồi?”
Triệu Nam Thiên nghe thấy giọng nói này, chân mày nhảy lên một cái.
Cậu nhóc này anh ta không thể quen thuộc hơn được nữa, nó là em trai của Thư Trúc, Thư Vũ.
Nó cũng học ngành y giống với Thư Trúc, trước mặt chắc cũng đã là thực tập năm cuối rồi.
Trước đây lúc bị buộc phải chia tay với Thư Trúc, sự ngăn cản của mẹ Thư chỉ là một phần thôi.
Còn lại tất cả là do cậu ta cả.
Thư Vũ tiến lên trước một bước trực tiếp đẩy Triệu Nam Thiên một cái: “Anh đến đây làm gì?”
Mặc dù sau khi xuất ngũ Triệu Nam Thiên bỏ bê tập thể dục, nhưng thể lực thì cũng không bị thụt lùi, làm sao có thể bị Thư Vũ đẩy lùi được chứ?
Anh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại đối phương lại suýt nữa bị té ngã ra.
Cổ tay Thư Vũ bị va đập xây xát, lớn tiếng chửi bới: “Con mẹ anh…”
Một câu chửi thề suýt chút nữa tuôn ra, nhưng lại bị ánh mắt Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm khiến lời sắp ra khỏi miệng rồi lại nuốt vào.
Đột nhiên cậu ta nhớ ra Triệu Nam Thiên từng là quân nhân, việc xử lý mình giống như trò chơi mà thôi.
Mặc dù trước mặt mẹ và em gái, anh có thể không dám đánh mình.
Như sau khi hai người họ chia tay, cậu ta thật sự không dám chắc chắn, lỡ như chọc vào Triệu Nam Thiên, rồi vô cớ bị đánh một trận vậy thì chẳng có lợi tý nào.