Chương 725
“Con gái trưởng thành sau mười tám tuổi, có thể tôi cũng sắp không nhận ra nữa!”
“Nếu những lời này của bà nói, Viện Ngọc nếu nghe thấy thì sẽ thương tâm nhiều như thế nào chứ?”
“Ôi, năm đó ai còn nói sau này sẽ để Viện Ngọc làm con dâu, hiện tại xem ra, con bé không còn có cơ hội này nữa rồi!”
Bà Triệu cũng cười theo, hàng xóm cũ đã nhiều thập kỷ.
Khi ông Triệu còn sống, quan hệ giữa hai nhà rất tốt, một lần trên bàn rượu, đã quyết định hứa hôn cho hai đứa nhỏ sau này.
Viện Ngọc tuy rằng lớn hơn Triệu Nam Thiên, nhưng từ nhỏ đã thích đi theo sau Triệu Nam Thiên chơi đùa thân thiết.
Khi đó qua lại giữa hai nhà, hai người trở thành một cặp thanh mai trúc mã, gắn bó không rời.
Chỉ là sau đó, ông Phùng ly hôn, Viện Ngọc theo mẹ sing sống định cư ở nước ngoài.
Hai đứa trẻ từ đó đã cắt đứt liên lạc, sau khi ông Triệu qua đời, không ai còn đề cập đến vấn đề này nữa.
Đang nói chuyện, góc đường có một chiếc xe đi đến, chậm rãi dừng lại ở cửa nhà cũ.
Cửa xe mở ra, Triệu Nam Thiên nhảy xuống xe.
“Mẹ, mẹ đứng đây làm gì vậy?”
Quay vừa đầu lại, anh ngượng ngùng cười: “Chú Phùng, chú cũng ở đây ạ!”
Ông Phùng nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: “Thằng nhóc nhà cậu, xuất ngũ lâu như vậy, cũng không nói việc trở về dù một chút là thế nào, sợ bị chú trừng phạt à?”
Triệu Nam Thiên cười hì hì: “Chú Phùng, xem chú nói kìa, đây không phải là vì cháu bận rộn sao!”
Chú Phùng trước kia là cảnh sát, làm mấy chục năm cảnh sát hình sự, trên người toát ra một loại khí thế không tức giận mà rất uy nghiêm.
Triệu Nam Thiên từ nhỏ đã sợ ông ấy, nhất là khi làm chuyện gì sai, hoặc gây ra tội gì đó, thấy ông ấy là giống như chuột gặp mèo vậy.
Mấy năm trước đó, nếu không phải chú Phùng luôn luôn trông chừng anh, chỉ sợ anh gây họa nhiều hơn, nói không chừng thì phải vào trại cải tạo.
Đương nhiên, Triệu Nam Thiên đối với ông ấy cũng không chỉ là sợ hãi, còn có cả phần tôn kính.
Chú Phùng không quên dặn dò: “Được rồi, nếu đã trở về thì chăm chỉ làm việc, đừng để mẹ cháu lo lắng theo, bà ấy vừa từ bệnh viện trở về, cháu đừng gây họa!”
Triệu Nam Thiên vội vàng đáp lời: “Chú Phùng cứ yên tâm, cháu cũng không dám gây họa, sợ lại bị chú đánh.”
Ông Phùng vỗ vỗ vai Nam Thiên: “Cháu biết là được rồi! Được rồi, một ngày nào đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, giờ có đồ đạc gì, để chú giúp vận chuyển xuống.”
Chú Phùng nói muốn giúp một tay.
Triệu Nam Thiên vội vàng ngăn cản: “Chú Phùng, không cần chú phải làm gì đâu, không có bao nhiêu đồ đạc.”
Trong nói chuyện, Từ Minh bên kia cũng xuống xe.
Triệu Nam Thiên thấy vậy muốn giới thiệu cậu ta.
Từ Minh vội vàng đi lên: “Bác gái, cháu là bạn tốt của Nam Thiên, sau này trong nhà có việc gì, bác gái cứ bảo con!”
Ở đó trò chuyện chào hỏi một lúc, hai người bắt đầu di chuyển mọi thứ từ trên xe xuống.