Chương 709

Trần Quân cũng không nói chuyện, chờ Triệu Nam Thiên mở cửa liền nhấc chân bước vào.

Triệu Nam Thiên chặn lại: “Tôi hình như không có mời anh vào?”

Trần Quân đẩy anh ra và hỏi với giọng chế giễu: “Anh thực sự nghĩ mình là thành viên của nhà họ Tô đấy à?”

Một đám bảo vệ phía sau cũng bật cười, Tô Mục Tuyết cùng Triệu Nam Thiên có thể lừa gạt được bên ngoài nhưng không thể gạt được người trong nhà.

Ngay cả người giúp việc nhà họ Tô cũng biết, cô cả nhà họ cùng một một người bình thường nghe nói là bạn trai bạn gái, hiện tại đã dọn đến sống chung.

Đối với vấn đề này, Tô Mục Tuyết đã chiến tranh lạnh với gia đình hơn một tháng.

Dì Đào đã đưa ra một tối hậu thư và yêu cầu họ chuyển ra khỏi biệt thự Giang Uyển, chính là muốn chia rẽ hai người họ.

Việc này bọn họ đã được nghe, chỉ là không nghĩ ra, gã đàn ông trước mặt này rốt cuộc thì có bản lĩnh gì mà được cô cả xem trọng như vậy?

Vốn dĩ còn tưởng rằng là một chàng trai trắng trẻo hoặc là một chàng trai trẻ, rốt cuộc không nghĩ tới lại là một tên như thế này.

Vẻ ngoài giản dị, làn da vừa thô vừa dày, trừ thân thể vững chắc ra thì mặt khác cũng không nhìn ra được gì.

Một chàng trai như vậy, đều chân lấm tay bùn như bọn họ, dựa vào cái gì mà anh liền trở thành cậu chủ, giẫm trên đỉnh đầu của bọn họ chứ?

Dựa vào các suy nghĩ đó, những người này nhìn Triệu Nam Thiên càng thêm khinh thường, tựa như bị chà đạp lên nhân phẩm.

Triệu Nam Thiên có thể cảm nhận được trong mắt những người này có suy nghĩ gì, nói thẳng ra là ghen tị, nói trắng ra là tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi lên đầu bọn họ.

Không hiểu vì sao, Triệu Nam Thiên nhìn thấy bọn họ đang khó chịu thì liền cảm thấy thích thú.

Anh cười cười: “Được rồi, mời vào.”

Trần Quân gần như tức giận: “Đừng ở đây mà làm ra vẻ nữa. Đây là tài sản của nhà họ Tô. Ngay cả cô cả cũng chỉ có quyền sử dụng. Tôi muốn vào đây hay không không cần sự đồng ý của anh!”

Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt ánh lên một tia tức giận.

Thật sự không biết rốt cuộc thì chàng trai trước mặt này đã cho cô cả ăn trúng phải loại thuốc mê gì mà cô thế nhưng lại sẵn sàng đi cùng anh đến sống ở một nơi ma quái như quận Giang Bắc!

Ở một nơi rồng rắn lẫn lộn như vậy, chất lượng cư dân cũng không đồng đều, lỡ có chuyện gì xảy ra với cô cả thì biết phải làm sao?

Triệu Nam Thiên mặc kệ anh ta, đi thẳng lên lầu và chuyển toàn bộ hành lý của Tô Mục Tuyết xuống.

Hành lý của anh rất đơn giản, tổng cộng có một cái vali, ngoại trừ một số quần áo cá nhân, anh không cần mang theo bất cứ thứ gì.

Vừa định đi ra ngoài, anh đột nhiên bị Trần Quân chặn lại.

Triệu Nam Thiên quay đầu lại hỏi: “Anh còn có việc gì?”

Trần Quân thờ ơ nói: “Cô cả có nói qua, muốn tôi kiểm tra đồ đạc trong vali một chút”

Trong giọng nói mang khẩu khí phòng bị, bất kỳ ai đều có thể nghe ra được.

Triệu Nam Thiên không thèm để ý nở nụ cười: “Vậy anh đã kiểm tra xong chưa?”

Ánh mắt của Trần Quân bỗng trở nên u ám: “Còn vali của anh!”

Triệu Nam Thiên vui đùa nói: “Muốn mở vali của tôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play