Chương 698
Người phụ nữ kia lẩm bẩm tỏ vẻ không hài lòng.
Khương Bích Kiều cũng vội vàng giữ chặt Triệu Nam Thiên: “Tôi cũng đâu có yếu ớt như anh nói đâu!”
Mặc dù giọng điệu Triệu Nam Thiêncó vẻ oán trách, thế nhưng thực chất lại là lo lắng quan tâm, lại làm cho lòng cô ta chợt cảm thất thật ấm áp.
Cô ta tuy vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ, tính cách cứng cỏi, cũng không thể nào chịu được sự ngược đãi của Tôn Chí Bình.
Nhưng giờ phút này đây lại bị Triệu Nam Thiên ở trước mặt làm cho trái tim của cô ta như được ủ ấm trở lại vậy.
Triệu Nam Thiên không biết Khương Bích Kiều đang suy nghĩ trong lòng, đưa mắt nhìn quanh một vòng chợt cau mày.
Lúc mẹ anh nằm viện phải thường xuyên vào chăm sóc, chắc hẳn anh cũng phải biết một chút về việc nằm viện phải chuẩn bị những gì.
Nhưng quan sát xung quanh, nước ấm thì trống không, cốc chén thì bẩn, thức ăn thì đã nguội lạnh, ngay cả dép lê cũng không chuẩn bị.
Trước kia chỉ nghĩ Tôn Chí Bình chỉ là đạo đức cùng bản tính có chút trơ trẽn, nhưng hiện tại có thể khẳng định, tên này quả thực là đồ khốn nạn.
Không nói đến chuyện có còn tình cảm với Khương Bích Kiều hay không, dù thế nào thì cũng là vợ chồng, chẳng lẽ cứ đem cô ta vứt một chỗ như vậy sao?
“Cô nằm đó trước đi, tôi đi xuống mua cho cô chút đồ ăn rồi chuẩn bị nước nóng.”
“Được rồi, tôi không đói bụng, dù sao ở đây cũng có sẵn đồ ăn rồi không phải sao?”
“Thức ăn lạnh hết rồi thì ăn thế nào được?”
“Y tá nói có lò vi sóng có thể làm nóng.”
“Vậy cũng không được, đồ ăn nấu xong ăn luôn mới ngon, hơn nữa cô còn đang nằm viện, chờ một chút, tôi sẽ trở về ngay.”
Nói xong, Triệu Nam Thiên không nói lời gì, cầm phích nướclên rồi đi ra.
Khương Bích Kiều kinh ngạc, cô ta cũng không phải thể loại thích ngược đãi người khác, nhưng không hiểu tại sao lại cứ cảm thấyrung động với người đàn ông bá đạo kia.
Trước kia, cô ta tự nhận là bản thân rất thích Tôn Chí Bình nên mới có thể chịu đựng được anh ta nhiều năm như thế.
Nhưng giờ phút này cô ta mới phát hiện, sự bá đạo của Tôn Chí Bình là sự chiếm hữu cho riêng mình, còn sự bá đạo của Triệu Nam Thiên lại làm cho người ta rất cảm thấy an toàn.
Trước giờ chưa từng có ai cho cô ta loại cảm giác giống như này.
Bên cạnh, người phụ nữ kia lại mở miệng lần nữa: “Cô gái à, vừa rồi là tôi cư xử không đúng, cô đừng để ở trong lòng nhé.”
Khương Bích Kiều khách khí cười: “Không có việc gì.”
Người phụ nữ tò mò: “Người vừa rồi là ai vậy? Bạn trai của cô sao? Đối xử với cô thật là tốt, vừa rồi tôi mới nói một câu mà còn tưởng rằng anh ta định đánh tôi nữa.”
Khương Bích Kiều cũng chẳng biết giải thích như nào, ngại ngùng nói: “Ừm, anh ta chính là người như vậy đó, tí nữa tôi sẽ bảo anh ta đi xin lỗi cô.”
“Thế thì không cần đâu, cô gái à, cô thật sự rất may mắn đấy, hai người vẫn chưa có con à? Tôi kể cô nghe, chồng cũ của tôi trước đây cũng như vậy, sau này có con hay không thì mặc kệ tôi.”
Người phụ nữ còn đang phàn nàn, Khương Bích Kiều lại giống như người bị thay đổi, tâm trạng vô cùng phức tạp.