Tôn mập mặt đỏ bừng nặn ra một con số, nếu không phải hôm nay có chuyện, gã ta nhất định gẽ sống chết với anh!
Triệu Nam Thiên tiếp tục hạ giá: “Sáu triệu!”
Không phải là tiếc tiền mà là để trì hoãn thời gian.
Vừa rồi nhìn Từ Minh một cái, đã gần một giờ, nhưng khoảng thời gian này rõ ràng là không đủ đối với Khương Bích Kiều.
Sắc mặt Tôn mập tối sầm lại: “Đồ khốn kiếp, ai đang mặc cả với cậu hả?”
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Đi thôi, đến bệnh viện, bệnh viện nói bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu!”
“Được rồi, đến bệnh viện đi, sau đó đừng hối hận!”
Tôn mập bước đi, nhưng mới đi được hai bước, điện thoại lại vang lên.
Gã ta chạy lại nghe điện thoại, và thái độ của gã ta thay đổi đáng kể khi gã ta trở lại.
“Được rồi, Triệu Nam Thiên, cậu hôm nay thật may mắn, ngài đây rộng lượng, không tính toán với cậu, sáu triệu, đưa tiền đây!”
Triệu Nam Thiên đoán ra, Tôn Chí Bình đang thúc giục gã ta.
Anh nói thêm một câu: “Đội trưởng Tôn, vậy thì chúng ta phải nói rõ là sự việc đã kết thúc. Nếu anh còn vấn đề gì nữa, què ở đâu, chấn động ở đầu hay gì đó…không liên quan gì đến tôi!”
Sắc mặt Tôn mập sa sầm, tên khốn kiếp này, còn nói là không phải cố ý?
Cái gì gọi là què?
Còn chấn động con mẹ gì?
Anh chết rồi, tôi đây vẫn còn tốt lắm!
Triệu Nam Thiên yêu cầu Từ Minh lấy tiền mặt và sau đó hai người ký vào biên bản hòa giải của cảnh sát.
Sau khi quăng quật, nửa giờ nữa trôi qua.
Trước khi lên xe, Triệu Nam Thiên còn chào hỏi: “Đội trưởng Tôn, cảm ơn đã rộng lượng!”
Tôn mập tại chỗ ngây ngốc nói: “Rộng lượng? rộng con mẹ nó! Chờ ngày mai, bố mày cho mày sống không bằng chết!”
Lúc mọi người đi xa, gã ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, vừa lên xe vừa xoa xoa khóe miệng.
Kết quả là kéo một lúc nhưng cánh cửa không động đậy.
Sờ khắp cả người, sau đó mới nhận ra là không thấy chìa khóa đâu cả!
Tôn mập thấy không ổn rồi, ví tiền và mọi thứ đều để trên xe, trên người chỉ có điện thoại, còn cách nhà anh họ bảy tám cây số nữa, rõ ràng là không thể đi bộ đến đó.
Giờ nghĩ lại cũng đã muộn, trong lúc tuyệt vọng, gã ta chỉ có thể dùng điện thoại di động gọi taxi.
Khi gã ta vội vàng xuống xe, thì có một chiếc xe cứu thương đúng lúc đi đến!
Có rất nhiều người bao vây xung quanh cổng tiểu khu.Tôn mập mặc cảm không dám bước tới.
Không lâu sau đó, nhìn thấy một chiếc giường có bánh xe được đẩy ra từ bên trong, trời đã tối được một lúc, gã ta không nhìn kỹ đã mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên đó.
Gã ta định lẻn vào tiểu khu thì bất ngờ nhìn thấy Tôn Chí Bình trong bộ đồ ngủ và chạy ra sau gã ta.
“Anh họ, sao anh lại đi ra ngoài?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT