Chương 688

Không đợi mở, cửa xe liền mở ra.

Tôn mập không kịp né tránh, liền bị đập một cái.

Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị một cú đấm vào mũi!

Tôn mập tiếp tục chửi thề, ôm mũi: “Còn dám đánh người, mẹ kiếp…”

Chưa kịp dứt lời, gã ta lại nhận thêm một cú đấm vào bụng dưới, lực tuy không mạnh nhưng lại đúng chỗ hiểm, gã ta đau đớn cúi người xuống.

Không cần chào hỏi gì cả, Từ Minh đã lao về phía trước, chỉ đợi mỗi lúc này!

Triệu Nam Thiên ở bên cạnh, rút điếu thuốc ra châm.

Nhìn thấy Tôn mập bị đánh ngã lăn ra đất, sự khó chịu tích tụ mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải tỏa không ít.



Bởi vì những ràng buộc củTrần Quân đội, anh hiếm khi hành động phóng túng như vậy trong quá khứ.

Nhưng khỏi phải bàn, cách nói chuyện bằng nắm tay quả thực đơn giản và dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, thật sự e rằng Từ Minh sẽ không biết được mức độ nghiêm trọng của hành động của mình, để rồi càng làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Anh ho khan một tiếng, Từ Minh hiểu ra, lập tức dừng lại, lui ra phía sau.

Tôn mập rốt cục rút ra được một bài học, gã không dám ngẩng đầu, hai tay ôm thân nói: “Người anh em…đừng…đừng đánh nữa, chuyện này là do tôi, là tại tôi dừng xe mà không nhìn!”

Triệu Nam Thiên gẩy tàn thuốc đi, có vẻ kinh ngạc: “Anh là…đội trưởng Tôn sao?”

Tôn mập cũng nghe thấy giọng nói của Triệu Nam Thiên, gã ta run rẩy ngẩng đầu: “Triệu Nam Thiên?”

Triệu Nam Thiên vỗ trán: “Ôi trời, thật là có duyên!”

Như kiểu mới nhận ra dáng vẻ của gã ta, anh vội đỡ gã ta dậy.

“Triệu Nam Thiên, cậu nghĩ cậu đang nói dối đứa trẻ ba tuổi sao?”

Tôn mập không cảm kích anh, giễu cợt nhìn Triệu Nam Thiên, cái gì mà có duyên hả?



Hẳn là tên khốn Triệu Nam Thiên cố ý, nhân cơ hội trả thù mình!

“Không, không, thật sự là hiểu lầm, tôi còn tưởng bị người ta đâm vào đuôi xe!”

Triệu Nam Thiên thuận mồm bịa chuyện một tràng, lý do chẳng ai tin được cả, nhưng vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.

Từ Minh ở một bên suýt nữa không nhịn được cười.

Tôn mập trợn to hai mắt: “Tôi đâm vào sau xe cậu? Rõ ràng là cậu trượt xe!”

Triệu Nam Thiên cau mày, cố ý hỏi: “Chuyện này khó nói, đội trưởng Tôn, anh có chứng cứ sao?”

Tôn mập chỉ vào chính mình: “Chứng cớ? Tôi tận mắt nhìn thấy!”

Từ Minh trả lời: “Tận mắt nhìn thấy? Còn tôi thì thấy anh đâm vào chúng tôi!”

Tôn mập chán nản không tìm được bằng chứng gì cả. Xe đã tắt máy khi đỗ và camera hành trình hoàn toàn không hoạt động. Làm gì có bằng chứng chứ?

Về việc có nhân chứng nào hay không, và có máy ảnh nào chụp gần đó hay không, gã ta không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play