Triệu Nam Thiên ngồi một bên nhìn thấy cảnh tượng đó thì ngẩn ngơ trong giây lát, trước đây anh chưa từng có cơ hội tiếp xúc, được ngồi ngang hàng với dì Đào đây là lần đầu tiên.
Bây giờ nhìn kỹ lại, mọi động tác của dì Đào như cầm đũa, gắp rau, nhai, nuốt, kể cả lau miệng, đều tao nhã đến cực điểm, như thể việc ăn uống bình thường đã trở thành một thứ nghệ thuật vô cùng hoàn mỹ.
Vẻ đẹp mềm mại của phụ nữ phương Đông như được phô diễn tới cực hạn!
Bà ta lên tiếng khen ngợi.
“Thảo nào Mục Tuyết ỷ lại vào cậu như vậy, tài nghệ nấu nướng của cậu quả thực cũng không tồi. Tôi là người rất kén chọn trong việc ăn uống, nhưng tài năng nấu nướng của cậu làm tôi không thể chê vào đâu được.”
Triệu Nam Thiên nghe bà ta nói thế thì có vẻ khó hiểu, tài nấu nướng của anh cùng lắm chỉ là hơn người thường một chút mà thôi, sao bà ta có vẻ tâng bốc anh quá đà như thế.
Đang định mở miệng đáp lại, bà ta lại nhanh chóng chen vào nói tiếp.
“Tôi có một người bạn đang đầu tư kinh doanh dịch vụ ăn uống, và một khách sạn năm sao của anh ta cũng đang có thông báo tuyển người. Nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu cậu với anh ta.”
Không cho Triệu Nam Thiên cơ hội nói chuyện, bà ta liền nói tiếp.
“Bằng quan hệ của tôi cùng với thực lực của cậu, làm đầu bếp cũng không là vấn đề gì, nếu cậu chịu khó học hỏi tốt thì cơ hội đ trở thành bếp trưởng là vô cùng dễ dàng như trở bàn tay, đợi đến khi cậu trở thành bếp trưởng, lương một tháng mấy chục mấy trăm triệu là một điều bình thường.”
Triệu Nam Thiên đã quen với ý tứ trong lời nói của bà ta, vì thế liền khéo léo từ chối.
“Cám ơn dì, nhưng hiện tại cháu không có hứng thú với vấn đề này.”
“Vậy thì cậu hãy nhanh chóng nắm chặt thời gian, công việc bảo vệ đã mất, làm thế nào cậu có thể chăm sóc cả gia đình nếu cậu không tìm được công việc mới càng sớm càng tốt?”
Thấy Tô Mục Tuyết có vẻ ngạc nhiên, bà ta càng thêm thích thú nói.
“Sao vậy? Cậu vẫn chưa nói với con bé à?”
Tô Mục Tuyết hơi giật mình, cô chưa từng nghe thấy Triệu Nam Thiên nói về chuyện này, không ngờ bà ta lại biết trước cả cô.
Bà ta lên tiếng giải thích.
“Mẹ có một người bạn làm việc ở Hoa Khắc, và ban đầu định nhờ người đó để ý cậu ta một chút, nào ngờ cậu ta xảy ra mâu thuẫn với lãnh đạo nên đã bị công ty đình chỉ công tác.”
Tô Mục Tuyết nghe xong vẫn bình thản không vội chất vấn, nhìn thấy bộ dạng im lặng của Triệu Nam Thiên, những điều bà ta nói hẳn là sự thật.
Cô cảm thấy hơi buồn bực, một sự việc quan trọng như vậy thế nhưng cô lại là người cuối cùng mới được biết.
Rốt cuộc trong lòng Triệu Nam Thiên cô có vị trí gì cơ chứ?
Dù đang rất tức giận nhưng cô không muốn biểu hiện trực tiếp trước mặt bà ta.
Cô nắm lấy cánh tay của Triệu Nam Thiên và nói một cách thờ ơ.
“Không sao cả. Công việc đã mất rồi thì cứ để cho nó qua, tôi tin anh ấy có thể kiếm được một công việc mới tốt hơn trước gấp nhiều lần.”
Khóe mắt bà ta nhảy dựng, bà ta là người trực tiếp nhìn thấy hai người thể hiện tình cảm ân ân ái ái trước mặt mình, không cần biết là thật hay không, đều cảm thấy vô cùng gượng gạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT