Chị dâu rốt cuộc vẫn là nhận lấy: “Đây là anh bắt em nhận đó, nếu sau này mẹ có biết, anh phải giúp em giải thích.”
“Em ấy, thật không biết nói em như thế nào cho tốt!”
“Làm sao?”
“Tính cách của Nam Thiên em cũng biết, điều kiện gia đình của cô Tô em cũng biết, người ta thiếu chút tiền sinh hoạt phí này của chúng ta sao? Cứ cho là em không mở miệng, Nam Thiên cũng nhất định sẽ đưa cho em, kết quả em cứ một mực phải làm loạn lên như thế!”
Chị dâu có chút ngượng ngùng che dấu nói: “Em không phải sót tiền.”
Anh cả bất lực: “Em còn không thừa nhận? Anh nói cho em biết, đợi sau này ở cùng rồi, em đem tính khí của mình thu lại!”
Anh ấy cảm thấy vợ mình điểm nào cũng tốt, chỉ là bụng dạ có chút hẹp hòi, tính cách bộc trực, hơn nữa làm việc có chút thiển cận.
Lấy thân phận gia đình của Tô Mục Tuyết, cuộc sống của Triệu Nam Thiên sẽ càng ngày càng tốt.
Chỉ cần ở lại vài tháng thì có thể tiêu bao nhiêu tiền chứ? Sau này, nói không trừng còn phải cúi đầu nhờ vả người ta một số chuyện.
Bên kia Triệu Nam Thiên cũng đi theo giúp.
Phòng đủ dùng, đồ đạc cũng có sẵn, dọn dẹp đơn giản một chút thì có thể ở được rồi.
Anh ở một bên nhìn, mắt có chút ẩm ướt: “Mẹ, để mẹ phải tủi thân rồi, còn phải dọn chính phòng của mình.”
Mẹ Triệu cười hiền từ: “Thằng nhóc này, đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Mẹ là lo lắng cho Mục Tuyết, đem cô ấy đối xử như con gái ruột!”
Triệu Nam Thiên cũng cười theo: “Mẹ, mẹ thật tốt!”
Mẹ Triệu cảnh cáo: “Đến đây, mẹ nói với con, không quan tâm hiện tại con và Mục Tuyết ở trạng thái nào, tóm lại con không được bắt nạt cô ấy!”
Triệu Nam Thiên giả vờ như nghe không hiểu: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”
Mẹ Triệu hỏi ngược lại: “Còn giả ngu với mẹ hả? Với cái thủ đoạn nhỏ của con, lừa người khác còn được, còn muốn lừa cả mẹ?”
Bà thực ra từ sớm đã nhận ra, quan hệ hai người bọn họ có chút kì quái, chỉ là luôn không nói toạc ra mà thôi.
Lỗ hổng không phải đến từ Tô Mục Tuyết, mà nó đến từ Triệu Nam Thiên, khi hai người ở bên nhau thì có vẻ rất tự nhiên, nhưng bên trong lại có sự kiềm chế và căng thẳng.
Bà hiểu con trai mình hơn ai hết, nếu như quan hệ của hai người bọn họ là quan hệ yêu đương bình thường, sẽ không có tình trạng như bây giờ.
Triệu Nam Thiên có chút áy náy, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Dựa trên chuyện và kinh nghiệm giữa anh và Tô Mục Tuyết, thật sự rất khó để hòa hợp như một cặp đôi bình thường.
Nói không thích là giả.
Sau gần một tháng quen nhau, mặc dù có lúc chia tay rồi hòa hợp, cãi nhau, nhưng thứ tình yêu sâu đậm này, anh từ trước tới nay chưa từng cảm nhận được.
Nhưng dì Đào vẫn phản đối, luôn nằm giữa hai người như một cái hào.
Vừa nghĩ đến đây, mẹ Triệu liền hỏi một câu: “Có phải là do người nhà của Mục Tuyết không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT