“Bên phía nhà họ Ngụy tôi sẽ giải thích rõ!”

Triệu Nam Thiên cười cười hỏi, “Đi bây giờ? Nào còn kịp! Lấy tính tình có thù tất báo của Ngụy Bắc Minh, cô cho rằng anh ta sẽ bỏ qua cho tôi?”

Tô Mục Tuyết ngạc nhiên, “Nếu biết anh ta có thù tất báo sao mới vừa rồi anh còn xuống tay nặng như vậy?”

Triệu Nam Thiên hỏi lại như chuyện đương nhiên, “Nếu không thì sao, mặc kệ anh ta vũ nhục cô? Tôi không làm được.”

Tô Mục Tuyết cười khổ, không thể nói rõ trong lòng cô thấy cảm động hay gì.

Cảm giác rất kỳ quái. Phảng phất như chỉ cần có anh ở đây anh sẽ không để cho bất kỳ người nào bắt nạt mình.

Nhưng đối diện là quái vật lớn nhà họ Ngụy, ngay cả nhà họ Tô cũng phải cẩn thận ứng đối.

Triệu Nam Thiên?

Một mình anh sao có thể chống lại áp lực như vậy?

Tô Mục Tuyết nắm thật chặt bàn tay.

Điện thoại trên người an tĩnh tới dị thường. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn nhà họ Tô đã huyên náo tới long trời lở đất, cô không tin người phụ nữ kia chưa nghe thấy chút phong thanh nào.

Nhưng tới cùng bà ta đang chờ cái gì?

Chờ mình chủ động cúi đầu nhận sai hay là chờ tạo thành hợp đồng bẩn thỉu gì đó với nhà họ Ngụy?



Đang nghĩ ngợi, xa xa có xe lái tới.

Thần kinh Tô Mục Tuyết chợt căng thẳng, vô thức nắm lấy bàn tay Triệu Nam Thiên.

Một động tác rất tùy ý lại khiến Ngụy Bắc Minh cách đó không xa âm trầm hẳn, vẻ oán độc trên mặt anh ta cũng nặng thêm mấy phần!

Lái tới không phải cảnh sát mà là một chiếc Benz màu đen.

Hô hấp của Tô Mục Tuyết càng thêm nặng, “Một lát nữa anh đừng nói chuyện, tất cả để tôi đối phó!”

Vừa nói tới đây, ô tô dừng hẳn.

Tiếp đó có hai người vội vàng xuống xe, ánh mắt Triệu Nam Thiên cũng bay tới.

Người đàn ông vóc người mập ra, ngay cả tóc cũng hơi hói, chẳng qua từ mặt mày có thể phân biệt được ông ta là người nhà họ Tô!

Nhìn đối phương ân cần đi về phía Tô Lâm, anh đã có suy đoán đại khái.

Về phần người phụ nữ, bà ta vóc dáng xinh đẹp, trên người là bộ sườn xám hoa văn màu xanh thẳm.

Trong lúc đi lại, hai bắp đùi trắng nõn không ngừng giao nhau, chọc người suy nghĩ miên man.

Tô Mục Tuyết đứng bên cạnh giải thích, “Đó là bác ba Tô Trường Vũ, Tô Lâm bị dạy thành bộ dáng này đều do ông ấy ảnh hưởng!”

Triệu Nam Thiên như có điều suy nghĩ, “Cô kia là em họ của cô?”

Không thể nói rõ cảm giác, xinh đẹp thì xinh đẹp thật, chẳng qua lại khiến người ta cảm thấy rất dụ dỗ, rất quyến rũ.



Giọng điệu của Tô Mục Tuyết có chút trào phúng, “Em họ? Tôi không với cao nổi!”

Triệu Nam Thiên đang nghi ngờ đã nghe cô giải thích tiếp, “Đó là bạn thời đại học của Tô Lâm, tên Vạn Yến!”

Triệu Nam Thiên bừng tỉnh. Người phụ nữ này có gương mặt của người nổi tiếng trên mạng, tuổi tác cũng xấp xỉ Tô Lâm.

Chẳng qua bộ trang phục thành thục trên người cô ta nhìn thế nào cũng khiến người ta không thể liên tưởng tới các sinh viên đại học.

Mấu chốt nhất là vì sao cô ta lại xuất hiện cùng một lúc với bác ba của Tô Mục Tuyết?

Tô Mục Tuyết nhìn ra nghi ngờ của Triệu Nam Thiên, “Cô ta cũng là mẹ kế của Tô Lâm, vợ của bác ba!”

Triệu Nam Thiên chấn động vô cùng, chán ghét không cách nào nói được thành lời.

Tuy rằng trước mắt anh còn chưa giao tiếp với người tên bác ba này, chẳng qua đối với cách làm người của ông ta anh đã có suy đoán sơ bộ.

Có người cha như vậy, sinh ra loại con trai bao cỏ như Tô Lâm cũng không có gì kỳ quái!

Vạn Yến còn chưa tới gần, từ xa xa đã hét một tiếng, “Ai ya, Tô Lâm, sao con lại thành ra nông nỗi này? Ai đã khiến con bị thương thành như vậy?”

Lúc nói chuyện, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.

Quan tâm trên gương mặt cô ta cũng không giống giả vờ, nhưng không biết vì sao khi nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Tô Trường Vũ cũng có thể tính là có tầm mắt, người nhà họ Ngụy đang ở ngay bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play