Triệu Nam Thiên thay đổi giọng điệu: “Vừa rồi thái độ của anh không tốt, em đừng để trong lòng. Nếu em đã thích ở đây, vậy thì chúng ta cứ sống ở đây thôi, em không cần lo lắng chuyện tiền nong, cứ để anh nghĩ cách.”
Tâm tình Tô Mục Tuyết phức tạp, cô hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Triệu Nam Thiên, toàn bộ số tiền dành dụm được đều dùng để chữa bệnh cho mẹ Triệu.
Một trăm triệu này rất có thể là toàn bộ những thứ cuối cùng anh và gia đình có.
Chỉ vì cô tình cờ nói ra một câu thích mà anh liền muốn thế chấp tất cả sao?
Tô Mục Tuyết mím chặt khóe môi, một lực xung kích như vậy còn khiến cô rung động hơn vô số lần so với ngôi nhà mà Từ Hoa Dương tiện tay cho cô!
Cũng khiến cô lần đầu tiên hiểu được sự kiên trì đằng sau sự cương quyết của Triệu Nam Thiên, như thể có thứ gì đó mềm mại trong trái tim cô bị anh kích động đến vậy.
Thấy Triệu Nam Thiên quay người, cô vô thức đưa tay ra.
Triệu Nam Thiên cũng sửng sốt ngay tại chỗ, nếu như nhớ không lầm, đây là lần tiếp xúc thân thiết duy nhất của hai người sau khi đã xác nhận quan hệ.
Tay của cô rất mềm mại, cảm thấy có chút mát lạnh, nắm trong lòng bàn tay giống như là bạch ngọc hảo hạng, như có ma lực nào đó, khiến nhịp tim và máu của anh lưu thông nhanh hơn.
Triệu Nam Thiên xúc động, giới hạn mà anh đã muốn phá bỏ vô số lần vậy mà lại bị Tô Mục Tuyết hoàn thành một cách dễ dàng.
Tô Mục Tuyết hốt hoảng thu tay về, mặt đỏ bừng giải thích: “Ai nói em thích sống ở đây?”
“Vậy em…”
“Trở về nói với dì, em muốn dọn về ngôi nhà cũ!”
“Hả?”
Tô Mục Tuyết kiêu ngạo: “Hả cái gì mà hả? Điều kiện của em vẫn như thế, một phòng ngủ riêng, một phòng làm việc.”
Triệu Nam Thiên ngây người tại chỗ, hoàn toàn không hiểu, mọi chuyện làm sao mà phát triển đến mức này?
Tô Mục Tuyết nhướng mày: “Sao thế, anh không muốn sao?”
Triệu Nam Thiên bật cười: “Muốn, đương nhiên là muốn!”
Tô Mục Tuyết nghiêm túc nhắc nhở: “Được rồi, anh trở về giải thích rõ với dì Đào đi, cứ nói là tạm thời chuyển sang, qua một đoạn thời gian sẽ chuyển đi, đừng để bà ta hiểu lầm!”
“Ừm, anh biết rồi.”
Phen tranh chấp đã trôi qua.
Triệu Nam Thiên thậm chí còn muốn cảm ơn Từ Hoa Dương, nếu như không phải vì anh ta, có lẽ anh đã không có cách nào cùng Tô Mục Tuyết phá bỏ giới hạn rồi.
Trên đường trở về công ty, mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng trong xe lại lan tràn các cảm xúc khác nhau.
Triệu Nam Thiên xuống xe muốn rời đi: “Được rồi, để anh về thu xếp.”
“Chờ đã, anh lái xe đi đi.”
“Còn em thì sao?”
“Buổi tối anh đến đón em là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT