Chương 635

Thư Trúc nghe nói đó là “chị gái kết nghĩa” của Triệu Nam Thiên, vội vàng đứng lên: “Chị Như Nguyệt…”

Vương Như Nguyệt vội vàng đè xuống: “Ngồi đi, ngồi đi, chân em bị thương, đừng nhúc nhích!”

Cảm nhận được thái độ của Thư Trúc, trực giác của cô ta nhận ra điểm khác thường, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người không đơn giản như những người bạn bình thường.

Sau khi tán gẫu một lúc, Vương Như Nguyệt nói: “Nam Thiên, thế này đi, lát nữa em đưa Thư Trúc về nhà. Chị phải quay lại cửa hàng xem sao đã, bên đó còn rất nhiều việc.”

Triệu Nam Thiên gật đầu, thật ra anh còn rất nhiều điều muốn hỏi.

Nhưng Vương Như Nguyệt nói đúng, bây giờ mắt cá chân của Thư Trúc đã bị trẹo, trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều việc nên anh cũng không mở miệng nói gì.

Trước khi đi, Vương Như Nguyệt còn dặn đi dặn lại mấy bận: “Thư Trúc, chị cũng không khách sáo với em nữa, chờ em dưỡng thương xong, chị lại cảm ơn em thật tốt!”

Vừa nói, cô ta vừa kéo Triệu Nam Thiên sang một bên, lấy trong túi ra một xấp tiền.

Triệu Nam Thiên không biết có nên nhận hay không. Xấp tiền này có ít nhất là hai ba chục triệu, không phải là một số tiền nhỏ.

“Chị Như Nguyệt, chị lấy tiền ra làm gì?”

“Em đang nói cái gì vậy? Mang đi mua cho Thư Trúc một ít đồ dinh dưỡng. Nếu hôm nay không có sự giúp đỡ của em ấy, không biết chị còn phải tổn thất bao nhiêu nữa.”

Triệu Nam Thiên cũng nói đùa theo: “Vậy thù lao của em thì sao?”

Vương Như Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Em không phải là người ngoài, muốn thù lao thì cứ tới đây bất cứ lúc nào!”



Câu này có chút mờ ám, Triệu Nam Thiên không dám nhận, vì vậy nghiêm túc nói: “Chị Như Nguyệt, số tiền này chị nên cầm lại đi thôi, cô ấy sẽ không nhận.”

“Em ấy không nhận thì em cứ mua mỹ phẩm, mua túi xách, mua quần áo! Tóm lại, số tiền này chị đưa cho em, chi tiêu như thế nào đó là chuyện của em!”

Vương Như Nguyệt kiên quyết nhét tiền qua.

Khi Triệu Nam Thiên quay lại, Thư Trúc nói đùa: “Từ khi nào mà anh lại quen thêm một chị gái kết nghĩa vậy, sao em không biết? Con người không tệ, còn rất nhiệt tình.”

Triệu Nam Thiên không giải thích, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Thư Trúc khách sáo nói: “Thôi, anh không cần lo lắng cho em, đi trước đi. Lát nữa em bắt taxi về.”

Thái độ Triệu Nam Thiên cứng rắn: “Còn giả vờ mạnh mẽ à? Nếu không vì chuyện của tôi thì em đã không bị thương thế này.”

Thấy không lay chuyển được anh, Thư Trúc dứt khoát đồng ý: “Vậy thì anh giúp em về phòng làm việc trước, em đi thay quần áo…”

Đợi không lâu, Thư Trúc đã thay một bộ váy, bước một chân ra ngoài.

Triệu Nam Thiên vội vàng giúp đỡ: “Em thế này sao mà được? Đi xử lý vết thương một chút đi.”

Thư Trúc buồn cười nói: “Em là bác sĩ, còn cần anh dạy hả? Không sao đâu, ở nhà em có rượu thuốc, về lấy thoa vào là được rồi!”

Triệu Nam Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp cô ta đi ra ngoài.

Có thể thấy vết thương khá nghiêm trọng, nơi mắt cá chân lộ ra có chút bầm tím, một lúc sau liền sưng tấy lên.

Nhưng dưới sự kiên trì của Thư Trúc, anh cũng không thể nói cái gì nữa. Dù sao quan hệ giữa hai người cũng không như trước, nếu nhất định muốn nói ra, chỉ có thể nói là bạn bè bình thường thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play