Mặc dù Triệu Nam Thiên đã xuất ngũ, nhưng kỹ năng theo dõi vẫn chưa mất, huống hồ chỉ là mấy tên côn đồ, không có gì khó khăn gì cả.
Vài phút sau, mấy người đó đi đến bên lề đường hẻo lánh, bên cạnh là một chiếc Volkswagen Sagitar màu đen, nằm khuất giữa những phương tiện đang đậu trái phép trên khắp đường lớn.
Sau một hồi đối đáp, cửa kính xe Sagitar hạ xuống, lộ ra khuôn mặt chữ điền đeo kính râm.
Triệu Nam Thiên chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra đó là Trần Quân, là tên vệ sĩ luôn đi cạnh dì Đào.
Anh không biết mối quan hệ cá nhân giữa hai người như thế nào, nhưng xét từ thái độ của Trần Quân mà phán đoán, lòng trung thành của anh ta đối với dì Đào phải vượt qua Tô Mục Tuyết.
Lúc anh đang suy nghĩ, cuộc giao dịch ở đó đã kết thúc, một phong bì da bò đã được nhét vào tay bọn côn đồ.
Triệu Nam Thiên cũng hiểu rõ mấy căn nhà vừa rồi có lẽ đã bị bọn này phá nát rồi.
Hoặc là uy hiếp, hoặc là dụ dỗ, đều chỉ vì một mục đích là để anh không thuê được nhà!
Triệu Nam Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn thấy bên đường có một chai nước khoáng đã mở nắp.
Lạch cạch!
Đường đi của chai nước giống như được tính toán chính xác, xuyên qua cửa kính ô tô, quay vài vòng rồi rơi xuống đất.
Trần Quân chẳng làm sao, nhưng ngược lại một vài tên côn đồ đã bị sợ hãi một phen.
Một người trong số họ vung vai và quay đầu lại: “Thằng khốn nạn, mù rồi à, đá loạn cái gì vậy?”
Triệu Nam Thiên dí dỏm hỏi: “Đập trúng mày à?”
Tên côn đồ có chút không kiên nhẫn: “Má mày, oắt con mày muốn ăn đòn phải không?”
Triệu Nam Thiên cười toe toét: “Mày thử xem?”
Vài tên côn đồ hùng hổ đang định bước tới, đột nhiên có người mắng: “Ở đây không có việc liên quan gì đến các người, việc nên làm thì làm đi.”
Tên côn đồ cũng không nhiều lời nữa: “Phải phải phải, anh Quân, chúng tôi đi ngay!”
Khi đi ngang qua Triệu Nam Thiên, một gã thấp giọng nhắc nhở: “Cháu trai, đừng quá kiêu ngạo, ở Đông Châu người có thể giết mày vẫn còn đấy!”
Có một tên khác cố tình đụng mạnh vào người anh.
Triệu Nam Thiên cũng lười không thèm để ý, phủi vai, ánh mắt hướng tới đối diện.
Trần Quân dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc lên ngậm.
Châm lửa, rồi đưa phần còn lại cho Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên không nhận, mà bĩu môi nói: “Cảm ơn, không phải thuốc lá của ai tôi cũng hút.”
Trần Quân nghe thấy giọng điệu khó chịu của đối phương: “Sao vậy, thấy tôi khó chịu sao?”
Thấy Triệu Nam Thiên không trả lời, anh ta thẳng thắn nói: “Đúng vậy, là tôi đánh tiếng với đám người môi giới kia, anh có thể yên tâm, toàn bộ những người môi giới ở Đông Châu, không một ai dám làm ăn với anh!”
Trần Quân dứt khoát không cho Triệu Nam Thiên cơ hội nhận tiếp lời, nói tiếp.
“Chủ nhà tư nhân anh cũng không cần suy nghĩ nữa, tôi sẽ đưa không cho anh ta ba triệu rưỡi, chỉ với một điều kiện sẽ không cho anh thuê nhà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT