Tô Mục Tuyết vẫn còn tức giận: “Em chẳng nghĩ gì cả. Không phải anh rất giỏi giang hay sao? Không phải anh rất có chủ ý hay sao? Vậy thì anh quyết định đi là được!”
Triệu Nam Thiên có chút bất đắc dĩ: “Anh không đùa với em đâu.”
“Em cũng đâu có đùa với anh!”
Lời Tô Mục Tuyết nói cũng là sự thật, tiền lương của cô vừa mới được chuyển về tài khoản.
Một trăm triệu, nghe thì có vẻ không ít, nhưng các loại quan hệ xã giao chỗ nào cũng phải cần đến tiền.
Chính là nói vài lần gặp mặt xã giao với Từ Hoa Dương đã tiêu mất một nửa rồi. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ có là công tư phân biệt rõ ràng, khi hợp tác sẽ không bị nghẹn cổ họng.
Huống chi cô không muốn bị Từ Hoa Dương nhìn thấy tình cảnh khó xử của mình.
Nhưng sự thật thì sao? Quần áo không dám mua bộ mới, đồ trang điểm cũng phải những thứ còn sót lại. Cho dù là như vậy thì tiền vẫn phải tiêu như nước.
Nếu không như thế, ba vạn tệ e là không chống đỡ nổi qua một tuần.
Tô Mục Tuyết nghĩ đến đây, bỗng nhiên có cảm giác áy náy.
Tất cả các chi tiêu hàng ngày trong nhà, tiền điện tiền nước, phí bảo trì sửa chữa nhà ở, v.v… đều là dựa vào số tiền lương của Triệu Nam Thiên.
Mà cô ngoài việc tận hưởng thành quả của mình, cô không hề đóng góp một khoản thu nhập nào cho gia đình.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên mở lời: “Như vậy đi, chúng ta ra ngoài thuê nhà, tiền thuê nhà để em trả.”
Tô Mục Tuyết tính toán một chút, dùng mười bảy triệu ra thuê nhà, sau đó sẽ tiết kiệm lại một chút, có lẽ có thể chống đỡ đến tháng sau phát tiền lương.
Triệu Nam Thiên nhíu mày nói: “Anh không phải hỏi em về chuyện này.”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Bỏ đi, để anh nghĩ cách là được rồi.”
Tô Mục Tuyết không khỏi lại bực mình: “Lại là anh nghĩ cách! Triệu Nam Thiên, anh có thể đừng cậy mạnh như thế không? Tiêu tiền của em khiến anh rất mất mặt hay sao?”
Triệu Nam Thiên kiên trì nói: “Kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện của đàn ông.”
Tô Mục Tuyết trợn mắt một cái nói: “Triệu Nam Thiên, anh có nhầm không thế, chúng ta bây giờ chỉ là bạn trai bạn gái, ai bắt anh nuôi?”
Cô không muốn tranh luận vấn đề này với Triệu Nam Thiên, dứt khoát nói: “Như vậy đi, tiền thuê nhà chúng ta mỗi người một nửa. Ngày mai em còn phải đi làm, anh đi tìm chỗ đi. Ngày kia chuyển nhà, cứ quyết định vậy đi.”
Thấy Triệu Nam Thiên muốn nói gì đó, cô híp mắt nói: “Nếu như anh không đồng ý thì em sẽ về nhà với bà ta.”
…
Bên kia, sau khi dì Đào quay lại xe, bà ta vẫn có cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruột bọ.
Trần Quân nhìn qua kính chiếu hậu, tự trách nói: “Bà chủ, là tôi vô dụng. Cho tôi thời gian nửa tháng, tôi bảo đảm sẽ khiến cho Triệu Nam Thiên ở bên cạnh cô cả biến mất.”
Tâm tình dì Đào phiền muộn, ý của Trần Quân bà ta hiểu, cá chết lưới rách, một mạng đổi một mạng!
Nhưng vì một tên khốn kiếp như vậy mà hủy đi nửa đời sau của Trần Quân, bà ta tự hỏi bản thân vẫn chưa làm ra được loại chuyện đó.
Hơn nữa tuy rằng Trần Quân chỉ là một vệ sĩ nhưng đã đi theo bà ta hơn mười năm rồi, đã sớm coi như người trong nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT