Dì Đào tức điên người nhưng vẫn không làm gì được: “Thế nào, con tính cùng cậuta sống hết cả đời này sao?”
Bà ta tự hỏi, lúc trước cho cô tự do tự tại, để người đàn ông này lại trong nhà là bởi vì muốn hiểu rõ Tô Mục Tuyết.
Bà ta biết Tô Mục Tuyết chẳng qua lấy người đàn ông này làm lá chắn thôi, chính là để làm bản thân mình thêm xấu tính để thoát khỏi sự đeo bám của Ngụy Bắc Minh.
Vì vậy bà ta không có để trong lòng, hai người khác biệt hoàn toàn, chuyện chia ly cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng khoảng thời gian này, bà ta phát hiện Tô Mục Tuyết cứ ôm lấy điện thoại không ngừng nói chuyện.
Vốn dĩ cho rằng đầu điện thoại bên kia là Từ Hoa Dương, điều này khiến bà ta không khỏi vui mừng, kết quả tối hôm nay nhận điện thoại, khiến bà ta tức giận không thôi.
Điện thoại là Từ Hoa Dương gọi đến, ý đại khái là nói anh ta gần đây sẽ rời khỏi Đông Châu, xử lý một chút chuyện của công ty ở địa phương.
Tiếp theo đó, hợp tác với tập đoàn có thể sẽ bị trì hoãn.
Tuy rằng không nói rõ nhưng mà từ trong lời nói dì Đào nghe ra được, khoảng thời gian này, Tô Mục Tuyết không quan tâm với anh ta.
Lẽ nào, cô cùng tên bảo an họ Triệu kia là kịch giả tình thật?
Kết quả hôm nay qua đây suýt chút nữa tức nổ phổi.
Ngày tháng trôi qua hạnh phúc, sáng sớm có cháo, tối về có cơm, phụ nữ của nhà họ Tô, lúc nào cần kiểu sống bình dị như vậy?
Dì Đào càng tức giận hơn: “Tô Mục Tuyết, con có biết đầu tư tài chính lần này đối với chúng ta có bao nhiêu quan trọng không?”
“Tôi đương nhiên biết, nhưng bà đừng quên, lần hợp tác này là do tôi giành được.”
Dì Đào càng không hiểu: “Vậy tại sao còn lạnh nhạt với Hoa Dương như vậy?”
Tô Mục Tuyết chất vấn: “Tôi nghe không hiểu bà nói gì, chúng tôi chỉ là quan hệ công việc bình thường, là đối tác, cái gì gọi là lạnh nhạt?”
Dì Đào sắp bị cô tức chết, cũng không quan tâm Triệu Nam Thiên đứng kế bên trực tiếp hỏi: “Con đừng nói với mẹ, con không nhìn ra được Hoa Dương vẫn còn thích con?”
Tô Mục Tuyết cười lạnh: “Vậy thì thế nào? Vì Tô Phong, vì lợi ích nhà họ Tô, tôi phải bắt đầu làm lại với anh ta?”
“Nhưng không phải lúc trước con rất thích cậu ta sao?”
“Bà cũng nói rồi, đó là lúc trước.”
Dì Đào không muốn tranh chấp, hít một hơi sâu: “Con thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi sao, muốn cùng tên bảo vệ này ở bên nhau?”
Tô Mục Tuyết không có chút do dự: “Công là công, tư là tư, tôi hy vọng bà đừng can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi!”
“Cuộc sống riêng? Cuộc sống của con chính là để tương lai của bản thân phó thác cho một tên như này?”
“Cùng là một lời tôi không muốn nói hai lần.”
Dì Đào trầm giọng nói: “Nếu là như vậy, vậy thì hôm nay mẹ cũng chính thức nói với con, trước mắt Tô Phong đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, căn biệt thự này mẹ đã đem đi thế chấp rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT