Điều khiến cho người ta mê đắm nhất đó chính là khí chất, không sợ hãi dù vinh hay nhục, bình tĩnh trước sóng to gió lớn, luôn vững vàng như thường.
Tôn mập tức giận đến nỗi hàm răng ngứa ngáy: “Là cậu ra tay trước, anh còn muốn chối cãi?”
Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm anh ta hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Tổ trưởng Hàn cũng lên tiếng phụ họa: “Đội trưởng Tôn, camera giám sát ngày hôm đó có quay được không?”
Sắc mặt Tôn mập âm trầm không nói lời nào, trong lòng lại mắng tên tổ trưởng Hàn khốn kiếp. Tên ngu ngốc này, nếu như gã ta thật sự có chứng cứ còn có thể cho Triệu Nam Thiên cơ hội mở miệng hay sao?
Ngày đó người ra tay là Triệu Nam Thiên không sai, nhưng video đã sớm bị cắt xóa đi rồi.
Chuyện gã ta bị đánh thật sự không có mặt mũi nào, chuyện quấy rối chủ xí nghiệp lại càng không vẻ vang. Loại chuyện như vậy làm sao còn dám để lại chứng cứ được, vậy chẳng phải là tự tìm phiền toái hay sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác tổ trưởng Hàn không làm rõ tình huống, cái gì đáng nói thì nói, không đáng nói thì thôi, cần chứng cứ gì?
Bộ dạng bị thương này của gã ta không phải là chứng cứ tốt nhất hay sao!
Ánh mắt Tôn mập oán hận nói: “Không quay được. Có điều Triệu Nam Thiên luôn bất hòa với tôi, chuyện đó cả đại đội bảo vệ cùng biết. Hôm đó cậu ta cố ý gây phiền phức cho tôi, còn muốn chứng cứ gì nữa?”
Triệu Nam Thiên chất vấn: Vậy là không có chứng cứ rồi?”
Tôn mập lấp liếm nói: “Cần chứng cứ gì? Lẽ nào vết thương trên người tôi là tự tôi làm ra hay sao?”
Tổ trưởng Hàn lại lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, tôi tin đội trưởng Tôn không có lý do gì vì muốn vu tội cho anh mà khiến thân thể mình bị thương như vậy. Hơn nữa vừa rồi anh cũng chính miệng thừa nhận đã đánh đội trưởng Tôn.”
Cả thể xác và tinh thần Triệu Nam Thiên đều thấy mệt mỏi. Ngược lại không phải là cùng đường đuối lý, mà là chán ghét cái loại tranh cãi hục hặc nhau này.
Nói cho cùng, trong quân đội vẫn là chấp hành theo sức mạnh cao nhất, khiến cho người bỗng nhiên trở lại Đông Châu như anh có chút không thích ứng được.
Hôm nay bày ra tư thế tam đường hội thẩm, rõ ràng là không muốn cho Triệu Nam Thiên có cơ hội chuyển mình, muốn nhấc chân đá anh ra khỏi Giang Uyển.
Loại tình huống này cứ tiếp tục đi tranh luận còn có ý nghĩa gì nữa?
Chủ nhiệm Khương nhìn ra được có vài điều bị che giấu, đoán chừng Tôn mập cũng không có bất kỳ bằng chứng chắc chắn nào để hạ gục Triệu Nam Thiên, nguyên nhân tại sao gã ta bị đánh vẫn chưa rõ ràng.
Bằng không với tính cách của Tôn mập, chịu loại ấm ức như vậy chỉ sợ là đã sớm nhảy dựng lên từ lâu rồi.
Nhưng dù sao Tôn mập cũng là em họ của Tôn Chí Bình, thật sự xảy ra phiền phức cô ta cũng chỉ có thể đứng ra nói giúp.
Chủ nhiệm Khương nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đội trưởng triệu, cho dù là có mâu thuẫn vậy cũng không thể ra tay nặng như thế này chứ. Dẫu sao đội trưởng Tôn cũng là cấp trên của anh, ầm ĩ như vậy anh bảo người dưới nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?”
Triệu Nam Thiên cảm thán, chủ nhiệm Khương đúng là lão luyện, gừng càng già càng cay. Cô ta không hề hỏi tới nguyên nhân gây ra chuyện này mà là chọn ra điểm xấu từ tính chất vụ việc, như vậy chuyện này có thể không cần phải giải thích rõ ràng nữa rồi.
Tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn phải kiềm chế: “Là tôi đã ra tay không biết nặng nhẹ. Thế này đi, số tiền viện phí mà đội trưởng Tôn nằm viện điều trị, tôi sẽ thanh toán đầy đủ.”
Những lời này của anh cũng bày tỏ thái độ lùi một bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT