Lúc này Liễu Nhiên mới chạy ào qua, nhào vào lòng Triệu Nam Thiên và nói: “Huhuhu… Anh Nam Thiên, em sợ quá, em luôn có cảm giác Trương Vũ đang bám lấy em…”
Triệu Nam Thiên bối rối giơ hai tay lên cao, thật sự không biết đặt tay ở đâu.
Liễu Nhiên chỉ mặc trên người một chiếc áo ngủ mỏng manh, lúc nãy khi cô ta chạy đến ôm anh thì áo đã tuột xuống một phần.
Đập vào mắt anh là bờ vai trắng nõn, anh làm gì còn dám đặt tay xuống.
Khổng Như Nguyệt nhìn thấy được sự khó xử của Triệu Nam Thiên nên liền giải vây cho anh, cô ta nói: “Liễu Nhiên, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Cô ta không nói thì không sao, cô ta vừa mới lên tiếng thì hai tay của Liễu Nhiên càng ôm chặt hơn, cô ta nói: “Không, đừng, anh Nam Thiên, anh đừng đi.”
Triệu Nam Thiên ra dấu cho Khổng Như Nguyệt, lúc này anh mới chầm chậm vỗ lên vai Liễu Nhiên và nói: “Không sao nữa rồi, anh không đi, anh ở đây, cái tên khốn Trương Vũ đó không dám làm phiền em nữa đâu, đừng sợ.”
Liễu Nhiên như đã tìm được điểm tựa tinh thần, cô ta úp người trên ngực Triệu Nam Thiên, khóc òa lên, tiếng khóc càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô ta đã ngủ thiếp đi.
Khổng Như Nguyệt thở phào rồi khẽ chỉ tay.
Triệu Nam Thiên gật đầu, sau đó ôm lấy hông Liễu Nhiên và bế cô ta lên, nhìn thẳng về phía trước rồi đặt cô ta lên giường.
Kết quả Liễu Nhiên ôm anh quá chặt, anh lại không thể để cô ta thức giấc, nên phải mất một lúc lâu mới có thể đắp chăn lại cho cô ta.
Sau khi Khổng Như Nguyệt đi ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Nam Thiên đang đứng hút thuốc ở bên ngoài, hết điếu này đến điếu khác.
Cô ta bật cười, nói: “Sao thế, sợ quay về không biết giải thích thế nào à?”
Triệu Nam Thiên ngượng ngùng mỉm cười, lúc nãy Liễu Nhiên ôm anh, lại còn khóc trên người anh.
Anh và Tô Mục Tuyết đang trong giai đoạn nhạy cảm, đương nhiên anh không hi vọng vì những hiểu lầm này mà nảy sinh thêm chuyện rắc rối.
Khổng Như Nguyệt mỉm cười và nói: “Nếu như chị dâu biết anh quan tâm đến chị ấy như thế thì nhất định sẽ cảm thấy rất vui.”
Triệu Nam Thiên không muốn nói chuyện này, anh nói: “Phải rồi, cô định sẽ xử lý chuyện của Liễu Nhiên thế nào?”
Khổng Như Nguyệt nghe anh nói vậy thì cũng không vui vẻ như ban nãy nữa, cô ta nói: “Tôi định ngày mai sẽ đưa cô ấy đi khám bác sĩ tâm lý.”
Cô ta càng nghĩ càng thấy tức, nói: “Cái tên khốn Trương Vũ, hại người ta ghê gớm, một cô gái tốt như Liễu Nhiên mà lại bị anh ta hại thành ra như thế này!”
Triệu Nam Thiên cũng không có cách nào hay hơn, anh nói: “Nếu như cô có bất cứ khó khăn gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”
Khổng Như Nguyệt đột nhiên nói: “Tôi thì không sao nhưng ngược lại là anh đấy anh Nam Thiên, chắc anh gặp rắc rối rồi!”
Triệu Nam Thiên ngây ra một lúc nhưng sau đó anh đã nhanh chóng hiểu ra là có chuyện gì, chiều nay, bên chỗ Mạnh Nhã, anh đã đánh Tôn mập một trận, chắc là vì chuyện này rồi.
Đúng là như thế, Khổng Như Nguyệt tiếp tục nói: “Chiều nay Tôn mập đã đến phòng quản lý tố cáo anh, nói rằng anh tiêu cực, làm chậm trễ công việc, còn ra tay đánh người. Anh Nam Thiên, thật sự có chuyện này sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT