Một tên đàn em kêu lên: “Mẹ nó, tát một cái xong rồi cho một trái táo sao, tụi bây đang coi ai là đứa trẻ ba tuổi vậy hả?”
Tên đầu trọc quát lớn một câu: “Câm miệng, đừng làm em gái sợ.”
Tên đàn em vội vàng hét lên: “Đúng, đúng, đúng. Đại ca tao đã nói không so đo, chúng mày còn không nhanh qua đây xin lỗi.”
Triệu Nam Thiên đang muốn bước tới, nhưng lại bị anh cả nhanh chóng kéo lại.
Anh hiểu ý của anh cả, chuyện này tốt nhất nên giải quyết một cách kín đáo. Dù sao hai anh em họ không thể lúc nào cũng ở đây canh giữ, nhưng mỗi ngày anh Lý đều phải mở cửa kinh doanh.
Đám côn đồ này nếu đã thật sự ghét ai, chúng sẽ có trăm phương ngàn kế làm người ta không thể mở cửa buôn bán.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần bọn chúng tìm hai tên xăm trổ to tướng đến đứng trước cửa.
Lợi nhuận từ việc kinh doanh trong cửa hàng ít nhất cũng phải giảm đi một nửa, nhưng cho dù có muốn bắt thì cũng không tìm ra lỗi sai của anh ta.
Cho nên điều quan trọng nhất trong làm ăn buôn bán chính là hòa giải, phải giữ hòa thuận mới có thể làm giàu được.
Trước kia Triệu Nam Thiên không hiểu kiểu nguyên tắc kinh doanh này, nhưng sau khi tiếp xúc với Tô Mục Tuyết, mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng hiểu ra được một ít.
Vì vậy cũng nghe theo anh cả dặn dò, không cố chấp ra mặt.
Bên kia Lý Khả Hân cũng biết bản thân mình gặp rắc rối, nếu bình thường gặp những tên lưu manh động tay động chân, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng một chút hoặc là tránh đi chỗ khác.
Nhưng hôm nay tâm trạng không tốt, lại bị cái tên đầu trọc kia khiêu khích mãi, cô ta không nhịn được cầm ly rượu trên tay tạt thẳng vào mặt hắn ta.
Tuy trong lòng được thoải mái nhưng lại gây nên phiền phức không nhỏ.
Với tính cách này của Lý Khả Hân, bất luận như thế nào cũng không muốn cúi đầu nhận sai trước mặt tên đầu trọc này.
Nhưng từ lúc cô ta đến Đông Châu đến giờ, ăn ở đều ở chỗ của anh cả, mỗi tháng còn được phát tiền lương, tuy chị dâu không nói gì nhưng cô ta không thể không ghi nhớ ân tình này.
Thấy anh cả gặp rắc rối, cô ta cũng không nghĩ đến việc làm lớn chuyện nữa.
Nhanh chóng tiến lên một bước, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị tên lưu manh đẩy một cái.
Cô ta ít khi đi giày cao gót, chân đứng không vững ngã vào lòng tên đầu trọc.
Tên đầu trọc sảng khoái cười lớn, túm lấy người Lý Khả Hân đặt lên đùi.
Hôm nay anh ta đến đây vốn không phải vì phụ nữ, nhưng vừa rồi nhìn thấy Lý Khả Hân, không kìm chế được trêu chọc một chút.
Nhưng không nghĩ rằng, chọc cô em gái này tức giận.
Bàn tay to lớn không thành thật giữ chặt lấy Lý Khả Hân: “Bé con, sau này đi với anh, anh cho em ăn sung mặc sướng. So với làm phục vụ ở đây tốt hơn nhiều, có được không?”
Lý Khả Hân giãy giụa la lên: “Buông tôi ra! Anh ơi!”
Bên kia anh Lý vội vàng tiến lên: “Đại ca, em gái dưới quê này của tôi vẫn chưa hiểu sự đời, anh có thể nào giơ cao đánh khẽ…”
Lời chưa nói xong, một tên lưu manh đi tới ra tay: “Thả cái rắm, ở đây không có chuyện của mày biết chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT