Triệu Nam Thiên giả vờ không hiểu hỏi: “Dì à, dì đang nói cái gì vậy? Một ngôi nhà cổ mấy chục năm cũng chẳng đáng là bao.”
Mẹ Thư cũng lười nói thêm vế sau: “Được rồi, cháu có thể đi, dì cũng không quản chuyện của cháu với Thư Trúc nữa.”
Thư Trúc còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị mẹ đanh đã liếc một cái, do dự một chút, rốt cuộc không có mở lời.
Triệu Nam Thiên đã hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt của mẹ Thư Trúc, sở dĩ
nhắc lại chuyện cũ, bọn họ không khác gì nhà chú hai, đều suy nghĩ tới
căn nhà cũ kia.
Anh thở dài thườn thượt: “Được rồi, nếu đã như vậy, tôi đã nói rõ
ràng tất cả mọi chuyện rồi, Thư Trúc, tôi hy vọng sau này cô có thể biết nặng biết nhẹ.”
Rốt cuộc Thư Trúc vẫn không nén được lửa giận: “Đợi đã, anh có ý gì?
Anh nói em không biết nặng nhẹ, hay là sợ em tới làm phiền Tô Mục
Tuyết?”
Triệu Nam Thiên nghiêm nghị nhắc nhở: “Đúng vậy, xin cô hãy tự trọng!”
Thư Trúc sửng sốt, có chút kinh ngạc, chất vấn: “Không ngờ anh lại vì cô ta mà nói chuyện với em bằng giọng điệu này?”
Mẹ Thư cũng giật nảy mình: “Đúng vậy, cậu họ Triệu kia, cậu có thái
độ gì thế? Ăn hiếp hai mẹ con yếu đuối chúng tôi ư? Hay là ăn bám được
phụ nữ giàu có rồi nên muốn khoe khoang với tôi?”
Nếu như trước đây, anh còn có chút niệm tình xưa với Thư Trúc, không
nói quá nặng lời, thì hiện tại anh đã hoàn toàn không lo lắng nữa.
“Chúng ta không thể quay lại được nữa, trước đây tôi vẫn giữ lại một
phần tôn trọng với cô, thế nhưng xin cô đừng lấy phần tôn trọng này trở
thành chỗ dựa để gây hấn với Tô Mục Tuyết!”
Triệu Nam Thiên không muốn dài dòng nữa: “Những gì cần nói tôi đều đã nói, các người tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Nói xong anh dẫn theo anh cả xoay người rời đi.
Lúc này, cho dù Thư Trúc có gào thét thế nào đi chăng nữa thì Triệu Nam Thiên cũng chẳng hề dừng lại.
Hai người rời đi, Thư Trúc nặng nề ngồi trên ghế, cảm giác mất mát trước giờ chưa từng có dâng lên trong lòng.
Bởi vì cô ta vẫn thầm cho rằng Triệu Nam Thiên sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ đợi cô ta.
Cho dù cô ta phạm sai lầm hay mặc kệ Tô Mục Tuyết xuất sắc thế nào đi nữa, chỉ cần cô ta bằng lòng quay đầu lại thì nhất định Triệu Nam Thiên sẽ vươn đôi tay về phía cô ta.
Kết quả không lường trước được, tất cả ảo tưởng cũng theo đó tiêu tan.
Mẹ Thư càng hoảng sợ hơn: “Ôi chao, con gái ngoan, con làm sao vậy? Đừng làm mẹ sợ!”
Thư Trúc lau nước mắt: “Con không sao đâu mẹ.”
Mẹ Thư an ủi: “Vậy mới đúng này, Triệu Nam Thiên nào có mạnh mẽ gì
đâu? Còn không phải bị một phú bà chu cấp bao nuôi à, con có thể cho cậu ta cơ hội đã là nể mặt cậu ta rồi!”
Bà ta càng nhấn giọng: “Cái tên phụ tình bạc bẽo này, cậu ta cũng
không tự nhìn lại xem mình có cái gì? Ngay cả nhà cũng bị gia đình chú
hai chiếm mất.”
Thư Trúc nhắc nhở: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ vẫn chưa nhận ra ư? Vừa rồi Triệu Nam Thiên cố ý nói như vậy đấy!”
Mẹ Thư mặt dày nói: “Trời ạ, thằng ranh đáng ghét này, chẳng lẽ lại
thật sự cho là chúng ta nhắm vào nhà của cậu ta nên mới cố tình đề phòng chúng ta?”
Thư Trúc không nói gì nữa, thật ra vừa rồi cô ta cũng không tin vào lý do từ chối của Triệu Nam Thiên.
Nhưng vì áp lực từ mẹ bức bách khiến cô ta do dự trong giây lát, cũng chính trong giây phút do dự đó đã khiến cho cô ta hiểu được mình đã
hoàn toàn mất đi Triệu Nam Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT