Mẹ Triệu bên này kéo tay Tô Mục Tuyết: “Lúc trước dì không hiểu tình hình, khiến cho con chịu ấm ức rồi.”

Tô Mục Tuyết liền lắc đầu: “Dì à, con không có…”

Giọng mẹ Triệu ôn hòa nói: “Con trai dì dì biết, tuyệt đối không làm ra chuyện một chân đạp hai thuyền, chỉ là có hơi bảo thủ, nếu sau này nó còn dám để con chịu ấm ức, dì đánh gãy cái chân chó của nó.”

Khóe mắt Tô Mục Tuyết hơi ẩm ướt, từ lúc mẹ cô qua đời, đã rất nhiều năm cô chưa được cảm nhận qua tình yêu của mẹ rồi.

Lại nhìn vào ánh mắt mẹ Triệu, không khỏi có chút phức tạp.

Mẹ Triệu cảm nhận được điều gì đó, ôm cô vào lòng: “Dì nhìn ra được, con cũng là một đứa trẻ số khổ, sau này dù cho con và Triệu Nam Thiên thành hay không, con đứa con gái này, dì chắc chắn nhận!”

Chiếc mặt nạ lạnh lùng bám chặt lấy cô mười mấy năm nay, trong vòng tay của mẹ Triệu phút chốc sụp đổ.

Triệu Nam Thiên rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh cả ở phía sau trách anh: “Thằng nhóc này, phiền phức tự mình gây ra, còn liên lụy anh bị mắng một trận.”

Triệu Nam Thiên cười khổ, vừa xin lỗi vừa nghĩ lại lời mẹ nói.

Giữa anh và Thư Trúc, cần phải chấm dứt rồi.

Nếu không để cô ta náo loạn lần nữa, tương lai sớm muộn cũng có ngày đùa với lửa.

Còn lại rắc rối giữa Tô Mục Tuyết và Từ Hoa Dương, ngay cả bản thân anh còn không hiểu rõ, lại dựa vào cái gì mà đi yêu cầu người khác?

Nghĩ đến đây, Triệu Nam Thiên sải bước thẳng tiến đến văn phòng làm việc của Thư Trúc.



Trong văn phòng, mẹ Thư thấy con gái trở lại, mặt đầy tò mò hỏi: “Con ngoan, thế nào rồi?”

“Thế nào cái gì?”

Thư Trúc hơi phiền lòng, sở dĩ vừa rồi cô ta đến phòng bệnh của mẹ Triệu, thật ra là do mẹ cô ta xúi giục.

Làm theo lời mẹ nói, Triệu Nam Thiên và Thôi Phong, người nào cũng không thể từ bỏ, tránh cho tương lai mất trắng.

Nhưng sau khi trở lại, cô ta bỗng nhiên có chút hối hận, vừa nãy đi qua đó náo loạn một hồi, mình thì vui sướng rồi, lại sợ là đã làm khó cho Triệu Nam Thiên.

Mẹ Thư thấy được nỗi lo của con gái, kéo cô ta lại nói: “Đứa trẻ ngốc, con còn nghĩ lung tung cái gì?”

Thư Trúc không chắc chắn nói: “Mẹ, con chỉ là cảm thấy, nếu con và Triệu Nam Thiên đã chia tay rồi, có lẽ con không nên quấn lấy anh ấy nữa…”

Mẹ Thư đã sớm có chuẩn bị nói: “Vậy mẹ hỏi con, con còn thích cậu ta không?”

Thư Trúc kinh ngạc, sau đó không cần suy nghĩ mà gật đầu, dĩ nhiên là thích.

Cụ thể không nói được là thích anh ở điểm nào, dù sao ở cùng anh rất yên ổn.

Theo cô ta thấy, Triệu Nam Thiên rất chu đáo, mặc dù anh không biết nói lời ngon ngọt dỗ cô vui vẻ, nhưng anh rất biết chăm sóc người khác, cũng rất tận tâm.

Khoảng thời gian hai người yêu nhau, nấu cơm, giặt quần áo, việc nhà, chỉ cần lúc có anh ở bên cạnh, trước giờ đều không để cô ta phải tự làm.

Lúc trước cô ta nghĩ, người đàn ông như vậy không có tiền đồ, nhưng đến tận bây giờ cô mới hiểu, một người đàn ông yêu bạn thật sự, sẽ cưng chiều bạn như đứa trẻ.

Loại cảm giác này, là cảm giác bất kể như thế nào Thôi Phong cũng không thể cho cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play