Cô ta đã thua một ván vào tay Thôi Phong rồi, giờ cô ta không muốn lại thua trước mặt Triệu Nam Thiên nữa!

Thư Trúc làm ngơ Tô Mục Tuyết, thậm chí ngay cả Triệu Nam Thiên ở bên cạnh cũng không để ý tới, mà nhìn mẹ Triệu trước.

Đối diện với người phụ nữ trước mặt, cô ta đã nghe Triệu Nam Thiên nói qua không biết bao nhiêu lần, cũng từng thấp thỏm lo lắng không chỉ một lần về chuyện nên gặp mặt bà ấy như thế nào.

Chỉ là không nghĩ đến, hôm nay hai người quả thực đã gặp nhau, nhưng thân phận của họ hoàn toàn khác với những gì tưởng tượng ban đầu.

“Xin chào bác, cháu tên Thư Trúc, là bạn của Triệu Nam Thiên.”

Mẹ Triệu khẽ nói: “Xin chào.”

“Cháu đã đến đây vài lần trước đây, nhưng lúc đó bác không tiện gặp, thế nào rồi, sức khỏe của bác tốt hơn chút nào chưa?”

Sau vài câu khách sáo, cô ta hướng ánh mắt về phía Tô Mục Tuyết: “Xin chào cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Như nhớ ra điều gì, cô ta sửa lại nói: “Ồ, đúng rồi, vừa nãy cô có nói một câu không đúng, đây là bệnh viện, tôi là bác sĩ ở đây, nếu như thật sự tính ra, cô mới là khách!”

Chỉ với một câu nói, ngay lập tức khiến nhiệt độ trong phòng bệnh giảm xuống vài phần.

Ý tứ khiêu khích trong giọng điệu này không thể rõ ràng hơn, ở trước mặt người nhà họ Triệu mà nói Tô Mục Tuyết là khách, chẳng lẽ cô ta cho rằng mình là chủ sao?

Mẹ Triệu mặc dù nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng bà không lập tức lên tiếng, liếc nhìn Triệu Nam Thiên với ánh mắt có chút chất vấn.



Triệu Nam Thiên bị mẹ Triệu nhìn đến sởn tóc gáy, anh vội vàng đi tới, chưa kịp mở miệng đã bị Tô Mục Tuyết kéo sang một bên.

Cô đã quen nhìn thấy việc sóng to gió lớn, nay lại bị người tìm đến tận cửa, làm sao có chuyện đến lượt người khác giúp cô lấy lại thể diện chứ?

Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại: “Tôi không hiểu bác sĩ Thư nói gì, Triệu Nam Thiên là bạn trai của tôi, tại sao tôi lại trở thành khách chứ? Hơn nữa, ở một nơi như bệnh viện, tôi không muốn bác gái phải ở đây thường xuyên, bác gái khỏe mạnh, đó mới là những gì tôi hy vọng.”

Thư Trúc chất vấn: “Cô Tô chẳng lẽ lại thiếu kiến ​​thức y học sao? Ai nói đến bệnh viện nhất thiết phải là bệnh nhân chứ, hiện tại bệnh viện chúng tôi cũng đang mở các khóa và các lớp huấn luyện sức khỏe. Nếu bác đến đây thường xuyên, nhất định sẽ rất có lợi!”

Thư Trúc có lợi thế sân nhà, trong chớp mắt Tô Mục Tuyết bị rơi xuống thế hạ phong.

“Đương nhiên là nếu cô Tô có hứng thú, cũng có thể đến tham gia.”

Thư Trúc luôn biết điểm dừng, kìm nén cơn tức giận của Tô Mục Tuyết một chút là được rồi, cô ta cũng không muốn tỏ ra quá mạnh mẽ trước mặt mẹ Triệu, tránh để lại ấn tượng không tốt.

“Nhìn xem, nói chuyện cùng cô làm tôi quên mất việc chính rồi.”

Cô ta quay đầu nhìn về phía mẹ Triệu: “Bác à, hôm nay cháu đến đây để giới thiệu cho mọi người một liệu pháp vật lý trị liệu sau này, liệu pháp vật lý trị liệu này sẽ rất có lợi cho việc phục hồi sức khỏe và dưỡng sinh của bác!”

“Cảm ơn bác sĩ Thư.”

“Bác đừng khách khí như vậy, Triệu Nam Thiên và cháu là bạn bè đã nhiều năm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play