Thư Trúc cười nói: “Chào chị dâu, em đến đây để thăm bác.”
Chị dâu khoanh tay nói: “Sức khỏe của mẹ tôi rất tốt, sẽ sớm xuất
viện, cảm ơn sự quan tâm của cô, nếu không có gì nữa thì mời cô đi cho.”
Vừa nói, cô ta vừa muốn đóng cửa lại.
Thư Trúc đẩy cửa, cứng rắn nói: “Chị dâu, hôm nay tôi đến đây không
có mục đích gì khác. Tôi chỉ muốn thăm bác, chào hỏi một tiếng, chị
không cần phải thẳng thừng từ chối, làm ra vẻ xa cách như vậy đâu đúng
không?”
Chị dâu cau mày, cô ta vốn không phải người hiền lành gì, sở dĩ hôm
nay ăn nói dễ nghe hoàn toàn là vì nể mặt Tô Mục Tuyết và mẹ đang ở sau
lưng.
Nếu cái người tên Thư Trúc này tốt, khi nào chào hỏi mà chả được, tại sao phải chọn ngay thời điểm này mới tới đây chứ?
Trên vấn đề tình cảm Nam Thiên là quả hồng mềm, bị khiêu khích, bắt
nạt hết lần này đến lần khác cũng thôi đi, nhưng chẳng lẽ cả nhà họ
Triệu này không có ai có thể trị cô ta sao?
Chị dâu ra hiệu đi ra chỗ khác: “Chúng ta đi ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thư Trúc cũng không sợ chị ta: “Được thôi.”
Kỳ thực kể từ khi chia tay Thôi Phong đến nay, trong khoảng thời gian này cô ta đã suy nghĩ rất nhiều, điều mà cô ta suy nghĩ nhiều nhất
chính là những ngày tháng ở bên Triệu Nam Thiên.
Lúc đầu, trước sức ép của mẹ, cô ta buộc phải chia tay với Triệu Nam Thiên.
Từng chút tình cảm giữa hai người cũng bị cô ta tận lực ném sang một
bên, vốn dĩ cho rằng mình không quan tâm nữa, đã thoải mái rồi.
Nhưng kết quả không như mong đợi, kể từ lần đầu tiên gặp mặt Tô Mục
Tuyết, những tình cảm mà cô ta cố tình phớt lờ đi lại như một cơn lũ
được mở van, không thể dừng lại.
Mỗi đêm, cô ta trằn trọc hành hạ mình, chỉ khi gửi một tin nhắn cho Triệu Nam Thiên cô mới có thể miễn cưỡng chợp mắt được.
Kết quả là không ngoài dự đoán, tất cả tin tức này đều đổ sông đổ biển.
Ban ngày cô ta đi đến phòng bệnh vài lần, hoặc là không gặp, hoặc là bị anh cả chặn ngoài cửa.
Thư Trúc biết Triệu Nam Thiên đang tránh mặt mình, điều này cũng ám chỉ rằng giữa hai người sẽ không thể như trước nữa.
Nhưng cô ta chính là không cam tâm, rõ ràng ban đầu cô ta và Triệu
Nam Thiên yêu nhau như vậy nhưng giờ lại buộc phải chia tay, dựa vào cái gì chứ?
Trong phòng bệnh, mọi người đều trầm mặc không nói.
Cuộc đối thoại giữa chị dâu và Thư Trúc không giấu được những người
có ý biết chuyện, mẹ Triệu cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra,
nhưng vì mặt mũi của Triệu Nam Thiên lại không nói gì.
Mắt thấy cả hai chuẩn bị rời đi.
Anh cả thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Nam Thiên, đều là chuyện phiền phức do tên nhóc con nhà cậu mà ra!
Triệu Nam Thiên xấu hổ, thấy chị dâu dạy dỗ Thư Trúc rồi, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lỡ như lúc này để Thư Trúc xông vào, anh thực sự sợ không khí sẽ trở nên gượng gạo, thật không biết nên xử lí như thế nào.
Kết quả phòng bệnh bỗng nhiên có người mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT