Tô Mục Tuyết mỉm cười và nói lớn: “Không tại sao cả, bởi vì tôi không đồng ý.”
Chú hai sửng sốt mất hồi lâu mới lấy lại được tinh thần: “Không đồng ý? Cô không đồng ý? Cô là ai, có quyền gì mà không đồng ý?”
Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới Tô Mục Tuyết, nhìn thấy cô mặc đồ
thời thượng, khí chất không hề giống người bình thường, chắc chắn không
phải là người cùng thế giới với họ.
Chẳng lẽ đây là luật sư Triệu Nam Thiên mời đến?
Ông ta càng nghĩ càng thấy hợp lí.
Tô Mục Tuyết không nói tiếp mà quay đầu nhìn mẹ Triệu.
Tuy rằng trước đây đã từng gặp bà ấy hai lần, nhưng khi đó mẹ Triệu
vẫn còn đang hôn mê. Đến giờ mới coi như là lần đầu tiên thật sự gặp
mặt.
Cô nhận ra mẹ Triệu cũng không nghiêm túc như trong tưởng tượng của
mình, trên môi bà lúc nào cũng mang nét cười thản nhiên, nhất là khí
chất kia, vinh nhục cũng không sợ, như thể dù cho trời có sập xuống bà
ấy vẫn sẽ ung dung như vậy.
Bất chấp những dấu vết thời gian để lại, mái đầu điểm bạc, vầng trán
đã xuất hiện nếp nhăn, cô vẫn có thể nhìn thấy những điểm đặc biệt của
mẹ Triệu.
Ví dụ như khí chất, dáng vẻ ung dung của bà ấy, nhìn thế nào cũng không giống một người xuất thân từ gia đình nhỏ ở tỉnh lẻ này.
Tô Mục Tuyết không thích dì Đào, nhưng cô cũng không thể không thừa
nhận rằng trên phương diện phong thái và sự tiết chế, ít nhất là khi gặp người giàu bà ta vẫn giữ được dáng vẻ bình thản.
Điểm này thì Tô Mục Tuyết không thể nào làm được.
Tuy nhiên cô vẫn luôn có một loại ảo giác rằng mẹ Triệu ở trước mặt cô đây là một người ngang vai với dì Đào.
Trong lúc Tô Mục Tuyết đánh giá mẹ Triệu, bà ấy cũng đang đánh giá cô.
Bà ấy biết con mình giải ngũ rồi, nguyên nhân là gì bà cũng không hỏi nhiều, bà ấy tin tưởng bản lĩnh và năng lực của con mình, cũng không lo lắng rằng sau khi giải ngũ nó sẽ không tìm được việc làm.
Còn chuyện cưới xin, bà ấy cũng đã từng nghe Triệu Nam Thiên kể mấy
lần, nói rằng có bạn gái là bác sĩ ở bệnh viện Đông Châu. Tuy bà chưa
từng gặp nhưng cũng có thể thấy rằng Triệu Nam Thiên rất trân trọng mối
quan hệ này.
Về sau, bệnh cũ của bà ấy tái phát, phải nằm viện điều trị.
Tỉnh lại cũng được hai, ba hôm, Triệu Nam Thiên cũng thường xuyên đến thăm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy cô bạn gái được nhắc đến mấy lần kia xuất hiện.
Mẹ Triệu vốn là người cao nhã, đức hạnh, bà cũng mơ hồ đoán được gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Tô Mục Tuyết thấy mẹ Triệu không nói gì, bất giác trở nên ngại ngùng, dáng vẻ gai góc cũng không còn nữa, chỉ còn một Tô Mục Tuyết nhu thuận, dè dặt với người lớn.
Giọng cô run run: “Cháu chào bác, cháu là bạn gái của Triệu Nam
Thiên. Trước kia cháu có đến thăm bác mấy lần rồi nhưng không gặp được.
Mấy hôm nay lại bận quá, đến giờ mới có chút thời gian, bác đừng giận
cháu nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT