Ông cụ tuy rằng đã rút lui, nhưng ở những bộ phận chủ chốt cũng có những học trò dùng được, ở Đông Châu khi nói chuyện cũng có vài phần trọng lượng.

Nói một lát, Đại Hùng mới nói chuyện chính: “Đúng rồi, anh Thiên, anh suy nghĩ thế nào mà vẫn quyết định làm một bảo vệ vậy? Tuy rằng tôi không có ý kiến gì, nhưng xã hội bây giờ anh cũng biết, những tên khốn coi thường người nhiều lắm.”

Thấy Triệu Nam Thiên không lên tiếng, anh lại nói: “Anh chỉ cần qua đây làm với tôi, với bản lĩnh của anh, tuyệt đối còn mạnh hơn tôi! Không nói những chuyện khác, một năm cũng có thể dễ dàng kiếm hơn 10 con số.”

“Bỏ đi, nếu đã rút rồi, tôi cũng không muốn làm vào nghề đó nữa.”

Đại Hùng không nói gì, mỗi người đều có ý chí riêng.

Triệu Nam Thiên không ngờ rằng, Tô Mục Tuyết chỉ nói là chuẩn bị đơn giản, mà tốn tận hai tiếng đồng hồ.

Anh nhắm mắt nằm trên sô pha một lúc, thấy sắp đến năm giờ, Tô Mục Tuyết mới xuống.

Thân trên là áo sơ mi trắng voan, bên dưới là váy xếp màu xanh lá nhạt, tất lưới màu da với giày cao gót màu hồng nhạt, cả người trông vô cùng tươi trẻ thanh cao, vô cùng phù hợp để đi gặp phụ huynh.

Hơn nữa cô cũng không đeo trang sức gì, chỉ có một sợi dây chuyền nhẹ nhàng ở cổ, càng làm toát lên khí chất.

Triệu Nam Thiên vẫn luôn cảm thấy loại khí chất này quá huyền diệu, sau đó tổng kết một chút, đại khái là cảm giác thêu hoa trên gấm.

Nếu như nền tảng không tốt, thì dù khí chất của cô có đặc biệt hơn nữa cũng không thể hiện được rõ.

Nhưng đối với Tô Mục Tuyết mà nói, thêm một phần lạnh lùng thì là tảng băng ngàn năm, thêm một phần ấm áp lại như một ngọn lửa sưởi ấm cả căn phòng, thêm một phần ngượng ngùng chính là vẻ đẹp khiến tạo hóa phải hờn ghen!

Không dễ sàng suy xét, cũng suy xét không hết.



Giống như lúc này đây, nếu cô không lên tiếng, ai có thể tưởng tượng được cô là nữ chủ tịch bá đạo nắm trong tay sản nghiệp cả chục tỷ? Nhìn chỉ như cô em gái nhà bên!

Tô Mục Tuyết rất hài lòng với biểu hiện bây giờ của Triệu Nam Thiên, liếc anh một cái: “Thế nào, nhìn thế này có phù hợp không?”

Lúc nãy cô lên tầng đã phải cân nhắc rất lâu, thay đổi không dưới năm bộ, không thể quá rực rỡ, cũng không thể quá cứng ngắc, đúng là thật khổ tâm.

Triệu Nam Thiên cười: “Hợp, rất hợp, mẹ anh nếu nhìn thấy em, nhất định sẽ khỏe lên một nửa.”

“Vì sao?”

“Tôi tìm cho bà ấy một nàng dâu xinh đẹp như vậy, vui chết đi ấy chứ!”

Tô Mục Tuyết lạnh lùng nói: “Đi, một lát nữa anh không được nói dối đâu đấy.”

“Được, được, tôi biết rồi, nói là tôi vô cùng vất vả, trăm phương ngàn kế mới giành được em về tay, như vậy được chưa?”

Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, cho dù thật sự để anh nói sự thật, anh cũng không dám, rõ ràng đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, vậy mà người phụ nữ này lại sống chết không thừa nhận.

Nếu nói sự thật ra, lại dọa cho mẹ anh sợ bệnh tiếp thì sao?

Ban đầu anh không muốn nói chuyện này cho mẹ, cũng là vì lo lắng điều này, nhưng trước mắt đã bị ép đến đường cùng, chỉ đành gây khó dễ cho người ta!

Tô Mục Tuyết thắc mắc hỏi: “Anh còn ngây ra đó làm gì?”

“Vậy đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play