Triệu Nam Thiên căn bản không thèm để ý đến anh ta, nhìn về phía Đường Bảo Khiết nói: “Tiền thì tôi không có nhưng tôi có thể trả cho cô một bức thư pháp.”

Đường Bảo Khiết vốn dĩ còn đang cảm thấy mình xui xẻo, ai bảo cô ta không có việc gì cứ nhất quyết muốn trêu chọc Triệu Nam Thiên, kết quả nghe thấy Triệu Nam Thiên chủ động nhận trách nhiệm, trong lòng lại dâng lên cảm giác hy vọng.

Cô ta thử hỏi: “Một bức thư pháp? Anh muốn lấy bức nào để trả tôi?”

Triệu Nam Thiên nhún nhún vai: “Nếu cô thích các tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết như vậy thì tôi giúp cô làm một bộ là được rồi.”

Không đợi Đường Bảo Khiết phản ứng lại, Hạ Kỳ Bắc đã chen mồm vào nói: “Triệu Nam Thiên, những lời tôi vừa nói anh không nghe sao? Tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết có rất ít trên thị trường, anh đi đâu để tìm? Anh tưởng là hàng vỉa hè chắc, tùy tiện là có thể mua được à?”

Triệu Nam Thiên liếc mắt nhìn anh ta một cái nói: “Việc này không cần anh nhọc lòng, tóm lại là tôi đã đồng ý với trưởng phòng Đường Bảo Khiết thì chắc chắn sẽ làm được!”

Hạ Kỳ Bắc có chút khó chịu hỏi: “Vậy khi nào thì mang tới? Chẳng lẽ phải đợi vài ba năm sao?”

Đường Bảo Khiết cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Tổ trưởng Hạ Kỳ Bắc, có thể đừng nói nữa không?”

Hạ Kỳ Bắc áy náy cười, vội vàng câm miệng.

Lúc này cô ta mới nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Anh nói thật sao? Ngày mai tôi phải dùng bức tranh này ngay, ngày mai anh có thể có được sao?”

Triệu Nam Thiên đáp ứng nói: “Không cần phải ngày mai, tối nay là được, cô đợi điện thoại của tôi.”

Đường Bảo Khiết hồi phục lại tâm tình nói: “Được, vậy tôi chờ tin tức của anh!”

Giải quyết ổn thỏa chuyện này, Triệu Nam Thiên cũng không muốn ở lại đây thêm nữa.



Anh biết ngay là cứ ở bên cạnh Đường Bảo Khiết là có chuyện không hay, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà đã gặp phải phiền phức lớn như vậy rồi!

Trở lại hành lang, Tiểu Ngũ vẫn còn đang âu sầu: “Anh Thiên, phải làm sao bây giờ? Chúng ta kiếm ở đâu ra đây? Anh không nghe tên Hạ Kỳ Bắc kia nói sao, cho dù có tiền cũng không mua được đâu.”

Bên kia, Bạch Thảo Phương cũng đuổi tới.

Tiểu Ngũ rất có mắt nhìn, vội nói: “Anh Thiên, em đi ra ngoài chờ anh.”

Lúc này Triệu Nam Thiên mới quay đầu lại nói: “Tổ trưởng Bạch Thảo Phương có chuyện gì tìm tôi vậy?”

Bạch Thảo Phương ý bảo vừa đi vừa nói: “Những lời anh vừa nói không phải lừa Đường Bảo Khiết chứ?”

“Cô cảm thấy sao?”

Triệu Nam Thiên, tôi nói cho anh biết, nếu thật sự không mang tới được thì thôi đi, tuy rằng tính tình Đường Bảo Khiết không tốt nhưng cũng không phải người không nói đạo lý, dù sao thì chuyện này cô ấy cũng có trách nhiệm.”

Cô ta hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Nhưng nếu anh đồng ý dứt khoát như vậy rồi mà làm không được, thì rõ ràng là anh cố ý chơi cô ấy, đến lúc nó anh đừng có trách tôi không nhắc nhở anh!”

Triệu Nam Thiên cảm thấy kỳ quái: “Tổ trưởng Bạch Thảo Phương sao lại quan tâm tôi như vậy?”

Bạch Thảo Phương trợn trắng mắt, đã là lúc nào rồi mà người đàn ông này còn cười được nữa?

Cô ta tức giận nói: “Không phải tôi quan tâm anh, tôi là sợ anh sẽ phá vỡ sự ổn định và tính đoàn kết của nhóm nhiệm vụ thôi!”

Triệu Nam Thiên cười khổ: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play