Tiểu Ngũ một lần nữa tiến vào, cuộc họp lại tiếp tục diễn ra.

Có điều vẻ mặt Đường Bảo Khiết rõ ràng có chút kỳ lạ, cứ thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn qua khiến Triệu Nam Thiên có chút đứng ngồi không yên.

Thậm chí anh còn có chút hoài nghi, có phải là anh và người phụ nữ này có bát tự không hợp nhau, nếu không thì sao mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửa vậy được?

Hơn nữa từ ánh mắt của Đường Bảo Khiết anh có thể cảm nhận được sự ý nghĩ trong đó, tan họp đừng hòng đi, chuyện này chưa xong đâu!

Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Thảo Phương tiếp tục giải thích tình hình: “Theo như những tư liệu chúng tôi nắm giữ trong tay, tổ chức này tạm thời mượn thân phận của “công ty thông tin Khoa Diệu” để hoạt động ở Đông Châu.”

Nói rồi, cô ta lại nhìn về phía Tiểu Ngũ: “Bọ Cạp, cũng chính là Lan Hâm, là giám đốc kỹ thuật của công ty đó.”

Triệu Nam Thiên nghe ra tại sao lại như thế, cảm thấy lúc trước Cửu Vinh đã phải hai nhóm người đi với danh nghĩa ứng tuyển gia nhập vào, kết quả toàn bộ đều thất bại.

Vì tránh để bứt dây động rừng nên lúc này mới tìm tới Tiểu Ngũ.

Sau khi phân công đơn giản công việc, cuộc họp kết thúc.

Mọi người giải tán, Bạch Thảo Phương gọi một mình Tiểu Ngũ lại.

Triệu Nam Thiên có chút không yên tâm, kết quả không chờ anh lên tiếng đã bị Đường Bảo Khiết gọi qua: “Này cái người kia, tới đây cho tôi!”

Tiểu ngũ thấy Triệu Nam Thiên lo lắng, vội nói: “Anh Thiên, anh cứ đi làm việc của mình đi, phía em không có chuyện gì đâu.”



Triệu Nam Thiên nghĩ cũng phải, Bạch Thảo Phương làm việc có chừng mực, có lẽ sẽ không có vấn để gì, vì vậy cũng yên tâm hơn.

Còn về Đường Bảo Khiết, anh thật sự không muốn ở cùng cô gái này thêm một chút nào nữa, tám chín mươi phần trăm là lại sẽ gặp phiền phức.

Đường Bảo Khiết thấy Triệu Nam Thiên không có phản ứng gì, nhạo báng nói: “Sao hả, sợ tôi ăn thịt anh à?”

Triệu Nam Thiên không cam tâm để cô ta xem thường, lập tức cất bước đi tới.

Đường Bảo Khiết trở về văn phòng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Khoảng thời gian này có lẽ ngày nào Tiểu Ngũ cũng phải tới đây một chuyến, anh xem thế nào sắp xếp một chút.”

Triệu Nam Thiên phở dài một hơi nhẹ nhõm, hóa ra không phải tìm anh gây phiền phức, nhưng nếu bảo Tiểu Ngũ ngày nào cũng tới đây thì hơi khó.

Tôn Mập lúc nào cũng để mắt tới, thỉnh thoảng còn dễ nói, nếu như ngày nào cũng không thấy Tiểu Ngũ đâu thì phải giải thích thế nào đây?

Đường Bảo Khiết mượn cơ hội gây khó dễ: “Anh nhíu mày cái gì? Tôi nói những điều này với anh không phải để chưng cầu ý kiến của anh mà chỉ là nhắc nhở một câu thôi!”

Triệu Nam Thiên có chút khó chịu, anh cảm thấy mình thật sự không hợp ở cùng một chỗ với Đường Bảo Khiết, cô gái này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin lớn như vậy, lúc nào cũng tự coi mình là trung tâm của thế giới vậy?

Anh cũng làm ra vẻ chấp hành công việc nói: “Được, cô làm cho tôi một công văn tạm thời điều động, sau đó bồi thường tiền lương trong khoảng thời gian này cho Tiểu Ngũ, những việc còn lại tôi sẽ giải quyết.”

Đường Bảo Khiết gõ gõ mặt bàn: “Công văn? Triệu Nam Thiên, anh có bệnh đấy à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play