Bạch Thảo Phương tiếp tục hỏi: “Anh từng nghe nói tới cái tên cao thủ máy tính ‘Bọ Cạp’ chưa?”

Ngũ Cương không chút suy nghĩ nói: “Hacker hàng đầu đứng thứ hai trong thế giới ngầm? Đương nhiên tôi từng nghe nói tới.”

Đột nhiên, sắc mặt anh ta biến đổi: “Ý cô là…”

Đường Bảo Khiết phối hợp nói: “Không sau, Lan Hâm này có biệt danh là ‘Bọ Cạp’, hoạt động khá tích cực trong giới hacker ngầm mấy năm gần đây, chúng tôi nghi ngờ rằng Bọ Cạp chính là thành viên chủ chốt của băng nhóm, phụ trách thành lập, duy trì, khai phá, lập trình băng nhóm lừa đảo Mộc Mã!”

“Không thể nào, chuyện này là không thể nào, chắc chắn là các người nhầm lẫn rồi!”

Tiểu Ngũ trước giờ luôn bình tĩnh bỗng nhiên trở nên kích động, anh ta đẩy ghế ra, vội vã chạy ra khỏi phòng họp.

Triệu Nam Thiên nhíu mày, cũng đứng dậy nói: “Chuyện này giao cho tôi, các người đừng nhúng tay vào.”

Bạch Thảo Phương nhắc nhở một câu: “Triệu Nam Thiên, anh biết tầm quan trọng của chuyện này, nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng cho anh ấy, không thể để có bất cứ sơ hở nào!”

Triệu Nam Thiên đồng ý: “Cho tôi chút thời gian.”

Bạch Thảo Phương gật đầu, sau đó liếc nhìn Đường Bảo Khiết, xem ra phán đoán lúc trước không sai, Tiểu Ngũ đúng là có quan hệ gì đó với Bọ Cạp, lần này có lẽ tìm đúng phương hướng rồi!

Bên ngoài phòng họp, Tiểu Ngũ ôm bả vai ngồi sụp ở một góc hành lang.

Triệu Nam Thiên đứng ở phía xa, cũng không đi tới làm phiền, chỉ yên lặng chờ anh ta phát tiết xong.

Đường Bảo Khiết cũng đi ra theo.

Triệu Nam Thiên nhíu mày hỏi: “Cô đi theo ra đây làm gì?”



Đường Bảo Khiết bĩu môi nói: “Sợ anh không trị được, vấn đề trong lòng, con gái giải quyết vẫn dễ hơn một chút.”

Triệu Nam Thiên xoa xoa bụng, trêu chọc nói: “Cô mà cũng được xem là con gái sao?”

Vừa rồi cũng may là anh phản ứng nhanh, nếu như phản ứng chậm lại một chút thì e là tám chín mươi phần trăm sẽ để lại di chứng.

Cô ta cũng mà cũng có thể xem là phụ nữ thì chắc trên thế giới này không có đàn ông mất!

Đường Bảo Khiết nhón mũi chân, hung hăng giẫm xuống.

Triệu Nam Thiên không đề phòng, đau tới tối sầm mặt mũi: “Đồ điên này, con mẹ nó chứ cô…”

Đường Bảo Khiết có vẻ rất hưởng thụ cảm giác đấu võ mồm với anh, lại tăng thêm vài phần sức lực: “Đáng đời, là anh tự chuốc lấy, giữ cái miệng sạch sẽ chút cho tôi!”

Tính cách cô ta khác biệt, có điều vì là trưởng phòng ở Cửu Vinh, nên không có ai dám trêu chọc cô ta.

Đột nhiên gặp được Triệu Nam Thiên không giống với những người khác, giống như phát hiện ra món đồ chơi kỳ lạ, nhịn không được mà muốn tới gần, sau đó lại cố tình muốn trêu chọc anh.

Triệu Nam Thiên ở bên cạnh đau tới nỗi hít thở không thông, khi đang chuẩn bị ăn miếng trả miếng thì Tiểu Ngũ đột nhiên mở miệng nói: “Anh Thiên, cho em một điếu thuốc được không?”

Đường Bảo Khiết thu chân về, dùng ánh mắt ra hiệu: “Mau qua đó đi!”

Triệu Nam Thiên thấp giọng nói: “Cô cứ đợi đó cho tôi!”

Anh không cam lòng trừng mắt nhìn cô ta, sau đó lấy bao thuốc ra rồi đi về phía Tiểu Ngũ.

Đường Bảo Khiết đắc ý cong khóe miệng, tâm trạng tốt lên không ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play