Một mặt là khiến Đường Bảo Khiết cảm thấy yếu thế, sau này tránh tìm anh gây phiền phức.
Mặt khác là xuất phát từ suy nghĩ riêng, anh hy vọng sau khi xuất ngũ, cuộc sống của mình có thể bình lặng hơn một chút.
Loại tổ chức như Cửu Vinh này, tuy rằng không được chính phủ thừa
nhận nhưng sức mạnh lại không nhỏ, bởi vậy mà hợp tác cùng sẽ rất phiền
phức.
Nếu không phải bắt buộc, anh thật sự không muốn có liên quan gì tới
đám xã hội đen này, nhưng chuyện của Tiểu Ngũ khiến anh không thể nào
bứt ra, chỉ có thể dùng cách này để hạ thấp sự chú ý của Bạch Thảo
Phương đối với anh, mong tương lai có thể thuận lợi thoát thân.
Đương nhiên, cú đá chân kia là ngoài dự kiến của anh.
Có điều không ngờ, đương sự còn chưa nhận ra thì đã bị Bạch Thảo Phương nhìn ra manh mối.
Anh không khỏi cảm thán, những người bước ra từ Hoàng Kinh đều không tầm thường, xem ra sau này phải để mắt một chút!
Phía bên ngoài phòng nhỏ kia là thang máy, một người đưa chứng minh thư tạm thời, một người thu điện thoại lại.
Triệu Nam Thiên vừa mới lấy điện thoại ra lại có một cú điện thoại gọi tới, là Tôn Mập.
“Ngại quá, tôi nghe điện thoại đã.”
Triệu Nam Thiên giải thích một câu, sau đó đi sang một bên.
Miệng lưỡi Tôn Mập vẫn hung hăng hỏi tội như trước: “Đội trưởng Triệu Nam Thiên, thời gian làm việc, anh không ở tiểu khu còn chạy đi đâu
đây? Anh còn muốn làm công việc này nữa không?”
Triệu Nam Thiên đã sớm nghĩ ra đối sách, tìm một lý do để ứng phó cho qua.
Tôn Mập nửa tin nửa ngờ, khi sắp ngắt điện thoại còn nói thêm vài câu khách sáo.
Tiểu Ngũ ở bên cạnh hỏi: “Anh Thiên, có phải Tôn Mập lại gọi tới gây phiền phức không?”
Triệu Nam Thiên gật đầu, trong khoảng thời gian này, Tôn Mập cứ vài
ba ngày là lại tìm tới gây phiền phức, cũng may có Tiểu Ngũ là cao thủ
máy tính, giúp bọn họ chiếm được lợi thế.
Bởi vậy vẫn còn xem là ứng phó được, cũng không để Tôn Mập nắm được quá nhiều điểm yếu.
Có điều cuộc điện thoại vừa rồi khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể là ở đâu thì lại không nói ra được.
Bên kia có người thúc giục, Triệu Nam Thiên cũng không có thời gian nghĩ nhiều, nộp điện thoại ra rồi đi vào thang máy.
Thang máy bịt kín, có cảm giác là đang đi xuống dưới, cũng không biết là xuống bao nhiêu tầng, thang máy dừng lại.
Triệu Nam Thiên đoán, lúc này tám chín mươi phần trăm là đang ở dưới mặt đất.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài quả nhiên rất ngoạn mục, ít nhất có hai cái sân bóng rổ một lớn một nhỏ.
“Mời đi bên này!”
Có người tiến lên dẫn đường, đưa hai người vào phòng họp.
Cùng lúc đó, trong văn phòng khoa bảo vệ ở Giang Uyển.
Ngoại trừ Tôn Mập, những người còn lại đều mặc quần áo bình thường, trên bàn còn đặt không ít thiết bị nghe lén.
Tôn Mập cười mỉa ngắt điện thoại: “Thế nào, tra ra được vị trí của anh ta chưa?”
Người nọ lạnh nhạt nói: “Bớt hỏi những điều không nên hỏi đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT