Cô ấy đột ngột đứng dậy, có lẽ bởi vì hành động quá đột ngột, cơ thể
có chút loạng choạng, lại thêm tối hôm nay cũng chưa ăn gì cả, nên hai
chân cũng mềm nhũn ra.
Giống như phản ứng dây chuyền khi đẩy quân cờ đô mi nô vậy, chỉ một thoáng chốc, trên trán của cô đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tô Mục Tuyết không hiểu sao bỗng gọi lên một tiếng: “Triệu Nam Thiên…”
Tiếng nói vang vọng trong căn phòng trống trải, không có chút hồi âm nào.
Lúc này cô mới nhớ ra, vừa rồi khi hai người tách ra cô đã nói những
lời cay độc, với tính cách của Triệu Nam Thiên thì tối hôm nay e là sẽ
không quay về đây nữa.
Tô Mục Tuyết gắng gượng tựa vào ghế sofa đứng dậy, đang định đi rót
một cốc nước nóng uống, kết quả là khi bật đèn lên thì lại ngớ người ra.
Trên bàn ăn bày ba đĩa thức ăn và một bát canh, cô đưa tay sờ thử thì thấy vẫn còn đang bốc hơi nóng, chắc là vừa mới làm nóng lại.
Không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, đặc biệt là khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi cô ở cùng với Triệu Nam Thiên, giống như là một luồng hơi ấm tràn ngập trong tâm trí như nước thủy triều dâng
lên vậy.
Cô không muốn cảm kích nhưng mà trong nhà được Triệu Nam Thiên thu
dọn rất gọn gàng sạch sẽ, đến ấm nước nóng được đặt ở đâu cô ấy cũng
không biết, chỉ có thể mở nắp bát canh, múc một bát nước canh ra.
Canh vừa đủ nóng nhưng không hề bỏng miệng, chưa kịp bình phẩm ra là hương vị như thế nào thì đã trôi vào trong bụng.
Uống liền ba bát nước canh, cảm giác khó chịu vừa rồi đã không còn
nữa, hơi men cũng đã tan đi không ít, đến cả cơ thể cũng cảm thấy vô
cùng dễ chịu, cảm giác rất ấm áp, như vừa được sưởi ánh nắng mặt trời
vậy.
Khóe mắt của Tô Mục Tuyết hơi ướt, cô ấy bây giờ mới phát hiện ra,
không biết là bắt đầu từ lúc nào, trong cuộc sống của cô đã không thể
thiếu đi Triệu Nam Thiên được.
Đặc biệt là đường tiêu hóa tai quái của cô, mỗi buổi tối nếu như mà
không uống một bát canh nóng thì sẽ lập tức chống đối không ngừng nghỉ
lấy một phút nào.
Tô Mục Tuyết bất giác móc điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho
Triệu Nam Thiên, nhưng mà cô ấy lại do dự một lúc, cuối cùng thì lại cất điện thoại đi.
Vừa rồi cô mới nói là hai người cần thời gian để bình tĩnh lại một
cách cứng rắn như vậy, bây giờ thì lại chủ động gọi điện thoại, vậy thì
anh ấy sẽ nghĩ thế nào về mình chứ?
Tô Mục Tuyết vẫn đang đắn đo, không hiểu sao lại nhìn ra cửa sổ.
Trong màn đêm, cô nhìn thấy một bóng người đang đi đi lại lại ở trước cửa, do dự rất lâu, nhưng vẫn không chịu gõ cửa.
Không phải là Triệu Nam Thiên thì còn là ai vào đây?
Tô Mục Tuyết lẩm bẩm nói khẽ: “Hừm, vừa rồi còn tỏ ra rất lợi hại cơ mà, bây giờ tại sao đến gõ cửa cũng không dám chứ?”
Triệu Nam Thiên quay lại một lần nữa, khiến cho Tô Mục Tuyết cũng cảm thấy thấp thỏm.
Cô ấy khẽ hầm hè: “Anh gõ cửa đi, kể cả là anh có gõ cửa thì tôi cũng sẽ không mở cửa cho anh đâu!”
Tuy rằng mồm thì nói như vậy, nhưng mà khi nhìn thấy Triệu Nam Thiên
chậm chạp tiến gần đến cái chuông cửa thì cô ấy lại cảm thấy rất lo lắng và hoang mang.
Chẳng phải đã nói là cần thời gian để bình tĩnh sao, anh quay lại làm gì chứ?
Muốn làm lành?
Tô Mục Tuyết do dự, nếu như anh chịu cúi đầu trước, vậy thì quyết định vừa nãy đưa ra có còn nên nói ra nữa không đây?
Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ mông lung thì một tiếng chuông vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT