Tô Mục Tuyết không khỏi như rơi vào cạm bẫy ngọt ngào, ánh mắt cũng trở nên ẩm ướt.
Triệu Nam Thiên biết tất cả chuyện này đều là do Từ Hoa Dương bày ra
mà thôi, nhưng anh ấy vẫn không khỏi có chút ghen tỵ, chua ngoa hỏi:
“Chỉ có vậy mà cô đã không khỏi lo lắng cho anh ta rồi sao?”
Lần này không cần Từ Hoa Dương phải nhảy ra khiêu khích, Tô Mục Tuyết đã chủ động nói: “Triệu Nam Thiên, anh ăn nói cho đàng hoàng một chút!”
Triệu Nam Thiên cũng bực tức hỏi: “Tôi ăn nói không đàng hoàng gì chứ?”
“Từ Hoa Dương có lòng tốt đưa tôi về nhà, còn anh thì chỉ biết đầu óc bụng dạ hẹp hòi, lẽ nào thế lại thành là có lý à?”
“Có lòng tốt sao? Lẽ nào tối nay chỉ có anh ta, Từ Hoa Dương là người quân tử, chỉ có Triệu Nam Thiên tôi từ đầu đến cuối là thằng hẹp hòi
à?”
Tô Mục Tuyết đang trong cơn tức giận, cũng không muốn nghĩ gì nhiều: “Chẳng phải là như thế sao?”
“Hóa ra trong mắt cô, tôi lại là loại người như vậy đấy?”
Triệu Nam Thiên bỗng cảm thấy vô cùng bất lực, thời gian này anh ấy
đã tốn công tốn sức, tất cả mọi chuyện mà anh ấy làm đều là tính toán
cho tương lai của hai người, nhưng đến cuối cùng thì lại không ngờ là
chỉ nhận được một câu đánh giá như thế!
Tô Mục Tuyết nghe ra được sự bất mãn của anh ấy: “Có điều gì thì anh cứ nói thẳng ra, lẽ nào tôi lại còn hiểu lầm anh chắc?”
Triệu Nam Thiên không muốn cãi nhau với cô ấy, nên cũng nhún nhường: “Có hay không có cô tự mình hiểu rõ.”
Từ Hoa Dương ở bên cạnh thì tận dụng triệt để mọi cơ hội có được: “Tô Mục Tuyết, thôi nào, đừng bởi vì tôi mà khiến cho hai người không được
vui vẻ như thế.”
Tô Mục Tuyết cũng không thèm để ý gì đến anh ta: “Tôi không hề rõ, Triệu Nam Thiên, anh mà là đàn ông thì nói cho rõ ràng ra!”
Triệu Nam Thiên trong lòng vốn đã có rất nhiều bất mãn, nghĩ cũng không thèm nghĩ mà nói ra luôn.
“Cô xem đi, bây giờ đã là mấy giờ rồi? Nửa đêm nửa hôm không về nhà,
lại còn chui trong xe với một người đàn ông khác, tôi tuy rằng không
biết là hai người nói cái gì, nhưng mà cô có từng nghĩ đến cảm nhận của
tôi không?”
Tô Mục Tuyết cũng cảm thấy có chút đuối lý, trên cả quãng đường về đây, mười câu thì có đến tám câu là nói về chuyện trước đây.
Nhưng mà bỗng dưng muốn cô ấy phải cúi đầu với Triệu Nam Thiên, vậy
thì đấy cũng không phải là tính cách của cô ấy, nên vẫn già mồm giải
thích một câu: “Đương nhiên là bàn chuyện công việc rồi, còn có gì để mà nói nữa chứ?”
Triệu Nam Thiên tiếp tục vặn hỏi: “Chuyện công việc gì mà không thể
nói với nhau vào ban ngày, nhất định phải đến tối muộn như thế này? Hơn
nữa còn uống rượu đến say bí tỉ như thế kia, cô rốt cuộc là tự coi mình
là người như thế nào thế?”
Tô Mục Tuyết vì vướng thể diện: “Triệu Nam Thiên, anh nói những lời
này là có ý gì? Tình hình cả nước đều là như thế, không lên bàn rượu thì làm sao mà bàn chuyện làm ăn được?”
Cô ấy không muốn tiếp tục lằng nhằng vấn đề này với Triệu Nam Thiên,
bèn cắt ngang: “Thôi đi, chuyện làm ăn tôi nói không rõ ràng được với
anh, nói chung là từ này về sau chuyện của tôi thì anh đừng có quản!”
“Đúng thế, tôi mà không quản thì lại chẳng hợp ý của cô quá, từ nay
về sau cô muốn về nhà muộn đến thế nào cũng được, kể cả có không về nhà
thì cũng không có người biết!”
Cơn tức giận của Tô Mục Tuyết lại bốc lên: “Sao nào, theo như ý của
anh là không muốn để tôi ra ngoài đi làm nữa à? Không muốn để tôi ra
ngoài đi uống rượu xã giao? Có lẽ nào anh lại muốn tôi biến thành chim
hoàng yến để anh nhốt nuôi trong nhà sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT