Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng của Triệu Nam Thiên: “Chuyện gì?”
“Còn chuyện gì? Anh gần như viết mấy từ tâm trạng tôi không tốt lên
trên mặt. Dây thần kinh của cô dài vậy thì sao tìm được bạn trai đây?”
Tiểu Ngọc không phục chất vấn lại: “Ai nói muốn tìm bạn trai đâu?”
“Đúng đúng đúng. Cô chờ anh Thiên, chúng tôi đều biết!”
Mấy cô gái lại ồn ào trở lại.
Huy Hoàng cách Giang Uyển không coi là quá xa, với bước chân của Triệu Nam Thiên cũng mất nửa tiếng đồng hồ là tới.
Lúc tới nhà thì vừa đúng mười hai giờ rưỡi, trong phòng yên ắng, không có dấu hiệu có người về.
Triệu Nam Thiên xụ mặt, lẽ nào Tô Mục Tuyết tối nay không về ư? Nhưng cô không về thì có thể đi đâu?
Chắc cô không tới nhà họ Tô, còn chuyện Tô Mục Tuyết có bạn bè khác ở buổi liên hoan hay không thì anh không biết, nhưng khả năng này cũng
không lớn.
Nếu hai lựa chọn này đều bị loại trừ, vậy chỉ còn lại một khả năng, ở cạnh Từ Hoa Dương!
Cô nam quả nữ, tối như vậy ở cạnh nhau còn có thể xảy ra chuyện gì đây? Chỉ có thể là thuê phòng!
Trong đầu của Triệu Nam Thiên hiện lên hình ảnh. Anh kiềm chế manh động, gọi điện thoại lần nữa.
Quan hệ giữa hai người, anh có thể cho Tô Mục Tuyết thời gian suy nghĩ, thậm chí có thể đồng ý cô phản đối.
Nhưng anh tuyệt đối không cho phép, lúc quan hệ giữa hai người chưa kết thúc, cô và người đàn ông khác lại thân mật với nhau.
Triệu Nam Thiên anh không phải không có Tô Mục Tuyết là không được.
Nhưng là một người đàn ông, bất kể thế nào thì anh cũng không chấp nhận
chuyện bị cắm sừng. Đây là giới hạn, cũng là nguyên tắc duy nhất!
Cũng may điện thoại kết nối được, Tô Mục Tuyết hình như uống không ít rượu, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo: “Tôi… chút nữa tôi sẽ về. Anh không
cần… không cần… chờ tôi.”
Nói xong thì cô cúp điện thoại.
Triệu Nam Thiên thở phào nhẹ nhõm, chuyện cũng không phát triển tới hướng xấu nhất.
Anh tìm bừa một lý do để an ủi bản thân. Sau đó đem hâm nóng đồ ăn
trong tủ lạnh, rồi bày bàn lại, tính xong thời gian thì ra đón người.
Mãi khi hút xong hai điếu thuốc, chiếc xe Bentley màu xám bạc hồi sáng anh thấy, giờ lại xuất hiện trước mặt, là Từ Hoa Dương.
Triệu Nam Thiên đứng dưới đèn đường cũng không thu hút sự chú ý của hai người trong xe.
Anh thậm chí cảm giác, cho dù mình đứng bên đường cũng sẽ không có khác biệt gì.
Vì tốc độ xe chạy chậm, lúc đi ngang qua thì Triệu Nam Thiên có liếc
nhìn. Người lái xe không phải tài xế, mà chính là Từ Hoa Dương, người
ngồi ở ghế phụ là Tô Mục Tuyết.
Ngoài ra, không có ai khác trong xe.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, bên trong đang phát bài hát tiếng Anh
lãng mạn, tiếng cười từ chuông bạc của Tô Mục Tuyết hoà vào tiếng hát.
Tiếng cười đẹp như vậy, giống như âm thanh thần tiên, nhưng tai của Triệu Nam Thiên nghe thì giống như một lời nguyền thúc giục!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT