Triệu Nam Thiên thấy lạ: “Hai người quen nhau sao?”

Sau khi hỏi xong, anh đột nhiên cảm thấy đã hỏi một câu thừa thải. Cô gái lúc nãy cũng làm ở Huy Hoàng. Hai người nếu không quen biết nhau thì mới là chuyện lạ.

Giọng điệu của Tiểu Ngọc tỏ ra xa cách: “Có quen nhưng không thân, cô ta mới tới chưa được bao lâu.”

“Đi, vào trong rồi nói.”

Triệu Nam Thiên nói xong, nhấc chân đi vào bên trong.

Tiểu Ngọc chủ động nói: “Anh Thiên, anh muốn uống gì, hôm nay tôi mời anh!”

Triệu Nam Thiên nghi ngờ nhìn cô ta. Bây giờ tâm trạng anh bức bối, thật sự muốn uống rượu giải sầu.

Nhưng tại sao cô gái này phải mời anh?

Tiểu Ngọc nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Triệu Nam Thiên: “Anh Thiên, anh không biết, bây giờ anh là đại anh hùng của Huy Hoàng chúng tôi đó, có thể mời anh uống rượu là vinh hạnh của tôi!”

Triệu Nam Thiên cười ha ha: “Nói gì thì nói, một ngày không gặp, tôi lại thành anh hùng rồi sao?”

Anh không phải rất thích xưng hô “anh hùng”. Nếu được, anh thà làm người có trí dũng kiệt xuất, không làm bản thân thiệt thòi, cũng không liên luỵ người thân bên cạnh.

Nhưng anh hùng thì không như vậy, thường phải hy sinh mạng sống vì lẽ phải, hy sinh bản ngã, hoàn thiện cái tôi.

Tiểu Ngọc gọi một ly rượu, vẻ mặt sùng bái lên tiếng: “Vì anh lợi hại mà. Ngay cả Đao ca cũng không sợ! Hôm qua các anh bị cảnh sát đưa đi, mọi người đều nói các anh không ra được đâu. Kết quả, chưa được nửa tiếng đồng hồ thì được thả ra rồi!”

Triệu Nam Thiên bật cười, cảm thấy một số bảo vệ được thả ra chung với anh, về nhà tuyên dương um xùm.



“Anh Thiên, rốt cuộc anh là người thế nào? Ngay cả tên khốn đao ca đều sợ anh. Hơn nữa anh dạo đồn công an sao giống như về nhà vậy?”

“Cô gái như cô tuổi cũng không lớn, sao trong đầu lắm âm mưu vậy? Tôi cũng đâu phạm pháp, nay tình tiết vụ án đã tra rõ, đương nhiên là thả tôi ra rồi, không có phức tạp như cô nghĩ đâu.”

“Xì xì xì, anh Thiên, anh đừng gạt tôi. Anh đập ba chai rượu vào đầu của đao ca mà còn nói là chuyện nhỏ ư? Chuyện này nếu đổi lại là người khác thì không chết cũng phải lột lớp da!”

Triệu Nam Thiên không muốn dây dưa với cô ta trong bấn đề này nữa nên anh đổi chủ đề: “Đúng rồi. Lúc nãy ở trước cửa cô gái kia nói chuyện với tôi tên là gì vậy?”

“Cô ấy hả? Tên La Bảo An, không phải một nhóm với chúng tôi.”

Triệu Nam Thiên thấy lạ: “Đều là đồng nghiệp trong công ty, sao còn chia bè kết phái nữa?”

Tiểu Ngọc vội giải thích: “Vậy thì khác nhau, họ làm bán thời gian, chúng tôi là toàn thời gian, là nhân viên chính thức!”

Triệu Nam Thiên có vẻ hiểu ra.

Tiểu Ngọc cười khì khì: “Anh Thiên, sao anh lại ngốc như vậy? Quy tắc chỗ chúng tôi, chỉ uống rượu ca hát với khách, còn bọn họ à …”

Tiểu Ngọc không nói vế sau, nhưng Triệu Nam Thiên cũng hiểu.

Cô ấy đột nhiên tiến gần và nói: “Anh Thiên, sao anh quan tâm cô ta vậy? Có phải nhìn trúng cô ta rồi không?”

“Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ cảm thấy hình như cô ta có nỗi niềm khó nói.”

“Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng tôi nghe người ra nói, người của dao ca hôm nay luôn đi tìm cô ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play