Trưởng phòng Lý nghe ra giọng của cô ấy ngay và hô toáng lên: “Liễu Nhiên, sao lại là cô?”
“Hôm nay là tôi trực ban …”
Chờ sau khi xác nhận thân phận của Liễu Nhiên, trưởng phòng Lý càng thấy kỳ lạ: “Nhưng cô… sao cô lại ở đây?”
Hỏi xong câu này, chị ta cảm thấy câu hỏi của mình đúng là một câu
nói nhảm, nhìn thấy quần áo lộn xộn của Liễu Nhiên, lại nhìn thấy nét
mặt ửng đỏ của cô ấy, còn Triệu Nam Thiên đứng ra trước, còn cần phải
hỏi nguyên nhân nữa ư?
Trưởng phòng Lý không tiện mở miệng quở trách, chẳng ngại mất thể diện nên chị ta hừ một tiếng.
Tôn Chí Bình thấy Liễu Nhiên, trước tiên là thấy tiếc, đối với cô gái nhỏ xinh đẹp cấp dưới của trưởng phòng Lý, anh ta đã suy nghĩ rất lâu,
nhưng nhất thời chưa tìm được cơ hội tiếp cận mà thôi.
Anh ta tỏ ra lạnh lùng chỉ trích: “Liễu Nhiên, buổi tối cô không lo
trực ban mà chạy tới đây gặp riêng đàn ông, còn muốn làm việc ở đây
không vậy?”
Trưởng khoa Lý lập tức khiển trách: “Đúng thật là, đúng là mất mạt
quá, nếu không phải tôi và trưởng phòng Tôn tới kiểm tra, e là cũng
không biết chuyện này lại xảy ra!”
Liễu Nhiên ngớ người tại chỗ, rõ ràng là trưởng phòng Lý và Tôn Chí
Bình cấu kết làm chuyện xấu, sao lời này từ miệng chị ta nói ra giống
như quật ngược lại vậy?
Thấy Liễu Nhiên đứng yên không nhúc nhích, trưởng phòng Lý cũng thúc
giục: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra ngoài, có chuyện gì
ngày mai tới gặp tôi!”
Liễu Nhiên vừa xấu hổ vừa tức, nhưng cũng không dám tranh luận, dù gì vạch trần chuyện tốt của lãnh đạo, sau này không bị gây khó dễ thì coi
như chuyện nhẹ, nào dám lên tiếng cãi lại?
Triệu Nam Thiên thấy cô ấy muốn đi thì vội kéo người ta: “Trưởng phòng Lý nói câu này đúng là thú vị.”
Liễu Nhiên vội lắc đầu, ra hiệu Triệu Nam Thiên đừng đắc tội hai người trước mặt, nhưng anh nào có nghe thấy?
“Tôi và Liễu Nhiên là bạn nam nữ, trong thời gian làm việc mà lo nói
chuyện yêu đương là không đúng, nhưng cũng hợp tình hợp lý, sao lại là
không biết xấu hổ?”
Nhưng đối mặt với hai người đang ngạc nhiên, giọng của Triệu Nam
Thiên càng thêm sắc bén: “Ngược lại trưởng phòng Lý như chị, trưởng
phòng Tôn là người có gia đình phải không? Nếu tôi đem chuyện này nói
cho trưởng phòng Khương biết, chị nói xem, rốt cuộc ai xấu hổ đây?”
Trưởng phòng Lý bối rối trong lòng: “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
Tôn Chí Bình cũng hùa theo chỉ trích: “Thằng ranh này, cậu tốt nhất
đừng nói lung tung, lúc nãy tôi và trưởng phòng Lý chỉ là giao lưu công
việc thôi!”
Trưởng phòng Lý cũng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Đúng vật, lúc nãy chúng tôi đang giao lưu công việc! Ngược lại là cậu, phòng tài vụ là nơi quan trọng trong công ty Vật Nghiệp chúng ta, buổi tối cậu tới đây làm gì?”
Nghe trưởng phòng Lý hỏi câu này, Liễu Nhiên hơi hoảng, nhưng cũng
may sự chú ý của trưởng phòng Lý không để trên người cô ấy, nếu không
thì bị lộ tẩy rồi.
Triệu Nam Thiên bỗng dưng nâng cao âm lượng: “Giỏi cho một tên xấu xa kiện cáo, giỏi cho một câu giao lưu công việc, vậy tôi gửi video này
cho trưởng phòng Khương nha.”
“Video, video gì?”
Triệu Nam Thiên lấy điện thoại: “Video lúc nãy hai người giao lưu công việc đó!”
Liễu Nhiên ngạc nhiên che miệng lại.
Tình huống lúc nãy, cô ấy còn sắp bị doạ một phen, Triệu Nam Thiên đúng là giỏi thật, vẫn còn tâm tư thu hình lại?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT